Cảm ơn Đà Lạt
Lá bay nghiêng triền dốc
Mây giêng hai
trắng trời
Núi thổi làn
hương biếc
Xô ngã em vào
tôi
Đà Lạt ngọt nhờ rét
Rét cho em đỏ
môi
Đà Lạt lạnh chết
khiếp
Lạnh cho tim bồi
hồi
Sớm qua hồ qua thác
Chiều vòng
quanh lũng đồi
Đá thổi làn
sương biếc
Rụng tim tôi
vào ai
Ngỡ chỉ mượn chút lửa
Hơ đôi phút mồ
côi
Ngỡ chỉ mượn
chút nhớ
Ai ngờ rồi…
khôn nguôi
Ai ngờ nghiêng cả đất
Ai ngờ lệch cả
trời
Cảm ơn em Đà Lạt
Đã muối tình mặn
tôi.
MƯỜNG
MÁN
Khúc quê
Chim bay về núi Ngự rồi
Chiều sấp ngửa
nửa chân trời bi ca
Có ai ngồi hát
cùng ta
Khúc quê tím
thẳm nhập nhòa hoàng hôn
Nốt trầm rơi lặng bãi cồn
Sông ơi rẽ
nhánh vô ngôn tặng người
Bờ xanh bông cỏ
trắng ngời
Con đò em chở
một đời thơ anh
Sủi tăm cốc rượu độc hành
Trò chơi cút bắt
còn xanh ngõ về
Sầu đông thả lọn
tóc thề
Một mình ngồi
hát càng tê tái buồn
NGÀN
THƯƠNG
Tiễn
Tháng ngày sớm muộn cũng qua
Tiễn
chân là cũng chia xa với người
Đã
không nấn ná bằng lời
Làm
đau ánh mắt nụ cười mà chi
Người
đi mang hết những gì
Còn
tôi nán lại thầm thì với tôi
Tôi
còn có nửa cuộc đời
Nửa
kia ở phía cuối trời chân mây
Vẫn
còn hơi ấm bàn tay
Cho
tôi giữ lại chốn này yêu thương
Người
đi ngã rẽ cuối đường
Tôi
dừng chân lại mà thương lối về
TÔN
NỮ THANH YÊN
Ngồi nghe Tết đến dần dần
Ngồi nghe Tết đến dần dần
Đi
theo phiến gió mùa xuân cũng về
Rỗng
tay công việc bộn bề
Chật
lòng một cõi hồn quê ắp đầy.
Tháng giêng vừa mới đâu đây
Tháng
hai đã vội dắt dây đi vèo
Mùa
mùa cứ vãi hạt gieo
Sợi
tóc cũng bạc dần theo tháng ngày.
Một năm nắm mở bàn tay
Trời
cao đất rộng đắng cay ngọt bùi
Lọc
buồn tìm lấy niềm vui
Đánh
thức hạt mẩy đã vùi đất xuân.
Ngồi nghe Tết đến dần dần
Ta
như tượng tạc cứ trầm ngâm im
Thả
hồn phiêu lãng đi tìm
Ai
vừa thả một cánh chim lưng trời
TRẦN
QUANG ĐẠO
Nhịp tình
Thôi người
Hồn
khô cây
Không
gian dội
Giải
bày cơn giông
Kìa
ai trước đục trong
Bàn
tay bẻ gió
Phải
dòng nào đây?
Người
xưa
Lỗi
nhịp chày
Câu
ca gãy
Người
nay còn cầm
Người
về lụi nến giọt thầm
Kẻ
đi đã vẹt vầng trăng thiếu thời
Nhịp
chày
Cối
gạo sóng đôi
Nhịp
thời gian
Gõ
lời khoảng không
TÔN
PHONG
Tình ca mùa xuân
Thời gian nói điều gì
Mà
mùa xuân trói buộc
Câu
thơ đi nửa bước
Nỗi
buồn dài mười năm
Đời gọi thức trăng rằm
Em
về vui bếp nhỏ
Gió
qua mùa thương khó
Tháng
Giêng tìm môi ai
Tình em như sông dài
Lòng
anh là con nước
Nỗi
buồn xưa dừng bước
Câu
thơ thành ban mai
TẦN
HOÀI DẠ VŨ
Giọt chiều rơi vỡ
trong ta
Về thôi về giặt
áo hoa cho người
Với tay không đến
chân trời
Xuôi tay khẽ chạm
nụ cười cỏ xanh
Cõng chiều đi quẩn
về quanh
Ngả lưng mây trắng
xây thành bình yên
Hiu hiu một vốc
ưu phiền
Thả bay theo gió
an nhiên giữa đời
Ham vui vọc chữ
làm vui
Nỗi buồn níu áo
rong chơi với mình
Chiều xanh nhặt
được câu kinh
Thổi tan năm
tháng u minh khỏi hồn
Khi chân loạn
lúc tâm cuồng
Lang thang về lại
lối mòn tìm rêu
Xanh lơ màu của
tình yêu
Vàng tươi màu của
già chiều lửa rơm
Chiều xanh hoa gửi
mùi thơm
Mặt đất nhàn nhạt
hương con đường nào
Trên tay chiếc
áo bạc màu
Trong hồn mây ngộ
độc sầu vẫn xanh
LƯU XÔNG PHA
Khép
ừ, thì cơn mưa ướt
những buổi sớm
cũ nhàu
tình buồn như cỏ
rũ
qua rồi sẽ xanh
mau
đâu phải là cỏ lau
mà buồn len buồn lách
chỉ là một cọng sầu
mọc giữa đời xọc xạch
tình như mưa tí tách
rơi vài nhịp vắn
dài
làm mát một ban
mai
mà ngỡ là mãi
mãi
tim người lệch bên phải
cân đếm một lần yêu
mưa bên ít bên nhiều
tình… đem tim bỏ chợ.
SÂM
CẦM
Xuân
1. Em
ơi tuyết đổ
bàng
hoàng tuyết rơi
Mùa
xuân tuyết khổ
Lá
cỏ ngậm ngùi
Em
đi nho nhỏ
giữa
mùa tuyết bay
Ta
đi vô độ
giữa
mùa tuyết say
Tim
ta vò võ
Tuyết
trở mặt rồi
Mùa
xuân năm ấy
Mùa
xuân năm này
Hồn
ta bỏ ngõ
ai
nào ai hay.
Chỗ ngồi
2. Chỗ
em ngồi ngày xưa còn ấm lắm
Anh
gối lên và ngủ một giấc dài
Em
có hiểu đời cho em là mộng
Để
anh về cứ tưởng một là hai
Phố
3. Ở
đây phố xá hiền như cỏ
Có
nỗi hồn nhiên giữa mặt người
ở
đây cỏ sẽ hiền hơn phố
Bởi
dưới chân em có mặt trời
Chiều
4. Em
ơi nắng bỏ đường dài
Chiều
hôm hiu quạnh ta ngồi ngồi ta
Giòng
sông suối hở mặn mà
Tấm
thân trinh bạch em là là ai
(1994)
TRỊNH
CÔNG SƠN
Dòng sông
Dòng
sông không trong không đục
Dòng
sông không bến không bờ
Dòng
sông không dừng một phút
Thuyền
tôi chuếnh choáng tỉnh say
Dòng
sông đang chảy lên trời
Dòng
sông đang tuôn từ đất
Những
vì sao xa có thật
Và
tôi cũng thật
Và
tôi…!
Thuyền
trôi không người chèo lái
Tim
tôi vụng dại đưa đường
Ngoài
tôi vô hình lực hút
Trò
chơi tạo hóa khôn lường.
Dòng
sông – dòng đời mê mải
Tôi
cười tôi khóc thơ ngây
Tin
vào con tim vụng dại
Chuếnh
choáng – nào… sông!
Ta
say.
Mùa xuân
Mùa
xuân là một điều đã cũ
dâng
trào lên từ những mạch lâu đời
Dù
bóng tối còn trong đáy mắt
Dù
mùa đông giăng rộng lưới cành.
Không
cưỡng được chút lòng hớn hở
đã
bước ra hy vọng tiếng cười.
Cái lạnh
rớt hồng lên đôi má
chùm
nước sáng và âm vang là những mắt
Tàu
chuối non mềm theo giọng hát
Nhạc
rơi không đếm nhịp mênh mang.
Suy
nghĩ cũ tấm lụa nát nhàu
Tay
trì trệ vẽ điều nhàm chán
Chân
dung thật của lòng giả trá
Còn
nhe răng cười cợt bao người.
…
Nhưng
quy luật của màu sắc xanh
Là
tự nhiên đà sống buộc xoay vòng
Là
sự thật không cần minh chứng
Ngàn
kinh sách chỉ nói điều giản dị.
Xin giới
thiệu với tôi và bạn hữu
Một
mùa xuân đã cháy tự trong lòng.
NGUYỄN
ĐÔNG NHẬT
Đọc một bài thơ tình
Đó là
bài thơ viết cho Lili
người
đàn bà ông yêu suốt đời
người
đem cho ông sự dịu dàng ông hằng chờ đợi
và
cuối chặng đường
lại
chính là người ấy
giọt
sau cùng làm tràn cốc đắng cay đời ông
Tôi thấy
ông đang chạy trên đường
đơn
độc, đau thương, tuyệt vọng
người
đàn bà kia xa xôi, lãnh đạm
còn
hiểu chi cay đắng, giày vò
Gương mặt
ông sắt lại, lặng tờ
đôi
mắt gườm gườm nhìn số phận
trong
đời mình, ông đã nhiều lần lựa chọn
phút
cuối cùng, tất cả chỉ là không
Chỉ còn
lại nơi ông, đến phút cuối cùng
lòng
tha thứ dịu dàng, kiêu hãnh
trên
dấu chân người đã ra đi
ông
phủ kín những lời yêu mến
Ý
NHI
Còn một nửa mùa sen
Một nửa
chiếc lá sen
không
vẽ cho ta lối về cực lạc
để
lại một nửa mùa sen
đang
chìm dần vào sương khói
để em
không nhìn thấy anh
từ
một nửa mùa hoa đang tàn héo kia
để
anh nhìn vào chính mình
từ
một nửa đã khuất
dưới
đáy sâu
còn
một nửa chiếc lá sen đang thở
còn
một nửa mùa sen khác
đang
sống đời sống của chính chúng ta
Mùa cũ
lá thay
những
giấc mơ già nua
anh
như con đường mỗi ngày một ngắn lại
anh
như bài ca cũ
chút
ánh sáng còn lại mỗi ngày một mòn đi
anh như
hơi thở không còn tươi mới
không
rung động nổi chính mình
sau
nỗi đau không tên tuổi
giấc
mơ cũ mùa thay những bóng cây già nua
NGUYỄN
VIỆT CHIẾN
Buồn vui
Còn
gì đâu, còn gì đâu?
Còn
chăng cũng chỉ mái đầu bạc phơ
Nhân
gian ít cậy nhiều nhờ
Trận
tiền tang hải tóc tơ cũng buồn
Trường
giang xa lắc cỗi nguồn?
Đại
dương vĩnh viễn mang buồn suối mơ
Niềm
vui ai biết đâu ngờ
Nằm
trong tử diệt nhớ giờ tái sinh.
BÙI
GIÁNG
Ngày xuân ở quán
Con gái ngày
xuân như mới tắm
Buổi mai sương ướt cỏ hoa ngời
Lòng đá chợt mềm chao rất nhẹ
Nhớ mình vừa vượt tuổi ba mươi
Năm nay ăn tết
cùng ông quán
Mồng một đời cay miếng mứt gừng
Chén rượu ngày xuân sao đắng miệng
Giang hồ nghe cũng đã đau lưng
Vẫn đi như một
anh hành khất
Đuối sức nhưng quê đâu mà về
Ta sống một đời mây nhuốm bệnh
Bồng bềnh sầu đụn màu nhiêu khê
Sáng nay nghe
pháo ran ngoài phố
Ngòi pháo đời ta cũng cháy ngầm
Thấy gái xuân tươi lòng cũng thẹn
Chuồn chuồn xếp cánh đậu bâng khuâng.
VŨ
HỮU ĐỊNH
Chúc phúc
Trời
bỗng biếc hơn ngày cuối chạp
Giêng
chưa sang
Sương
khói rẽ đôi giòng
Hạt
muối mặn thầm
Trong
câu hát
Ơn
nhau từ
Mỗi
phút chờ mong
Về
nhóm lại bếp chiều
Sắp
nguội
Chia
nhau từng ngụm gió
Đầu
non
Xin
thanh thản ngã thêm lần vụng dại
Nghe
hoang vu dăm lá khép trong hồn
Dẫu
hoa trái đã sang mùa thiếu phụ
Áo
khăn xưa chưa nhạt
Dấu
yêu đầu
Rượu
chúc phúc đêm nay em hãy cạn
Cho
xuân này
Và
cả những xuân sau.
MƯỜNG MÁN
Ủ hoa trong bàn tay
Sáng
mai ngắm vầng đỏ
Ủ
hoa trong bàn tay
Hương
xưa hoài thương nhớ
Cầm
bằng cơn mộng say
Trà nguội
nhắp môi mềm
Hoa
khô cười khúc khích
Đêm
xa hoài tĩnh mịch
Người
xưa còn chia phôi
Hái một
chút mùa vui
Gửi
cho người năm trước
Một
bước… vài ba bước
Tri
âm hoài… tri âm
NGUYỄN
THỊ LIÊN TÂM
Say một mình
Ly này
ta rót mời ta
Chưa
uống đã thấy xót xa phận mình
Mới
ngày nao tóc còn xanh
Mà
nay đã bạc, đã giềnh, đã thưa.
Rót
thêm ly nữa mời ai
Chia
tay, mời bạn cõi ngoài vân du
Cỏ
xanh đất mát ngàn thu
Trong
hơi gió thoảng ai ru hồn người.
Chiều
cuối năm lá vàng rơi
Ly
này ta rót mời người áo xanh
Lòng
mưa ngâu, nắng hong hanh
Vàng
rêu mái lá, buồn tênh mây trời.
Ly này,
em của ta ơi
Gươm
quăng hố thẳm, ta mời ta sao
Ngựa
hồng tung vó trời cao
Áo
sồng xưa đã giũ vào hư không.
Lưng trời,
giọt đại hồng chung
Quyện
theo tiếng mõ mịt mùng, quạnh hiu
Vô
ngôn, chiều ngẩn ngơ chiều
Vật
vờ trôi giạt con diều đứt dây.
PHONG
GIAO
Tuyệt mù
Ta đi
tìm thuốc trên trời
Mẹ
ngồi bệt đất hát lời ru ta
Ầu
ơ! Cá bống, cháo hoa
Ngọn
rau, mắm muối, dưa cà… nhà quê
Con
đường bến Lú cõi Mê
Đi
trong vô vọng nẻo về đã quên
May
còn sót lại hương sen
Từ
trong giấc ngủ đêm đêm dỗ dành
Ta
đi tìm sự vô danh
Chỉ
gặp ngọn cỏ níu xanh nấm mồ
Cúi
xuống nhặt được câu thơ
Chỉ
là ngọn gió hư vô nhạt phèo
Mẹ
ngồi thềm cũ sẫm rêu
Sao
ta ngoảnh mặt đi theo tuyệt mù?
LÊ
MINH QUỐC
Ngày tháng
Tháng
mười hai
đã
qua rồi
Cớ
sao
ta
vẫn đứng
ngồi
đợi
em
Tháng
giêng
rón
rén
bên
thềm
Có
mang
hương
gió
dịu
êm
xuân
thì
Giờ
mùa đông
đã
ra đi
Thoáng
qua
Khung
cửa
xiêm
y rỡ ràng
Ơ
hay
Trời
đã xuân sang
PHẠM
THỊ QUÝ
Chuyện chiêm bao có thật
Ra
đồng nằm ngủ bờ khe
Chợt
bồi hồi tỉnh chợt nghe có người
Ấy
người thôn nữ vui tươi
Nhe
răng cười nói khiến tôi giật mình
Bởi
em quá đẹp quá xinh
Gánh
gạo từ xóm Vĩnh Trinh quay về
Về
làng An Lộc? Mỹ Khê?
An
Lâm? Lệ Trạch? Cận kề Thanh Châu?
Làng
em chính thật Thanh Châu?
Chính
là quê cũ từ đầu của tôi
Xa
quê bốn chục năm trời
Nằm
mê mộng mị bất ngờ thấy em.
BÙI
GIÁNG
Thời chiến
quê cũ
mười năm mây lớp lớp
mười
năm mưa khóc buổi sang mùa
dưới
trời sương lạnh rơi tan tác
rét
mùa đông cũ rét lê thê
đường
tôi đi có bom và đạn
có
hận thù trên mỗi dấu chân
ai
thả vào hồn tôi mới lớn
những
mùa xương máu ngập tang thương
đường
tôi đi có mùa hoa rụng
những
cánh hoa màu tim tím xưa
có
phải màu hoa trên áo lụa
bay
bay chiều gió lộng em về
đường
tôi đi có khói hoàng hôn
quyện
trong mưa bấc sắt se buồn
có
phải me tôi bên bếp cũ
đốt
lò sưởi lạnh cuối mùa đông
ai bắn
vào hồn tôi trái nổ
đứt
từng mạch máu nát tim tôi
vỡ
vỡ chiều nay tôi sắp vỡ
chiến
tranh chiến tranh bao giờ thôi
PHẠM CAO HOÀNG
1969
Quê nhà
Dưới bầu
trời thăm thẳm
Núi
đồi lặng lẽ thở
Lạc
trong đáy mắt
Những
mùa xuân làm đảo lộn đời người
Anh lẫm
đẫm lớn
Bên
những tờ bạc cũ nhàu
Cát bụi
có gương mặt của cát bụi
Anh
luôn ngạc nhiên với gương mặt mình
Lũ trẻ
ngày nào giờ đã thành người lớn
Lớp
lớp khuất sau ngọn cỏ
Trên
cánh đồng mây trắng
Mặt
trời còn mãi lang thang
Như
giấc mơ cuối chân trời
Luôn
biến ảo
Anh khẽ
gọi quê hương!
Và
cánh cửa kho báu chợt hiện ra.
TỪ
QUỐC HOÀI
Thuyền lá
Trên
sông một lá thuyền thoi
Muôn
bè ngàn mảng mây trôi đục ngầu
Mây
dày
Trời
nặng
Nước
sâu
Sông
dài… chấp chới về đâu lá thuyền?
Chiều
thu bảng lảng giang biên
Núi
xa đột khởi lập nghiêm ngó trời
Rừng
xa, đột ngột, gió rồi
Đầy
sông rờm rợp lá trôi như thuyền
PHẠM
NGỌC LƯ
Khung mai
Mặt trời
gieo nắm bụi hồng
Có
nàng vác cuốc đi vòng bờ đê
Nhởn
nhơ lúa mượt đồng quê
Con
chim bói cá bay về bờ ao
Cổng
trường ngàn tiếng lao xao
Xe
ai chở ngói đi vào ngõ tre
ĐỖ CHU THĂNG
Tháng giêng
Khi mùa
xuân bay về
Tiếng
tơ đồng còn vọng
Chạm
ngõ vào giấc mơ
Thềm
rêu xanh biếc mộng
Một đóa
quỳnh tháng giêng
Hé
mở miền cổ tích
Vầng
trăng thanh đêm rằm
Soi
xuống hồ lụa bạch
Một
vuông cỏ thanh xuân
Lơ
đãng ngày hò hẹn
Lá
thư tình bâng khuâng
Thuở
môi hồng mắt biếc
Một lối
nhỏ mưa bay
Cánh
chim chuyền thơ dại
Chở
thời gian ngược dòng
Bay
lạc vào huyền thoại.
TÔN
NỮ THU DUNG
Xuân trôi
Nắng
không thức đợi giao thừa
Trống
chuông gọi lửa dậy khua nến hồng
Ngày
xuân về tới vàm sông
Chuyến
đò trễ hẹn bềnh bồng trắng sương.
Tối ba
mươi – phía cuối đường
Rạng
mai mồng một mở hương khói trầm
Lá
xuân biếc lộc tay cầm
Gió
hân hoan thổi đầy năm ngoài vườn
Nhớ màu
năm ngoái dễ thương
Cố
đi tìm khắp đoạn trường thấy đâu
Chập
chờn theo giấc chiêm bao
Tháng
giêng mở cửa, rủ nhau lên chùa
Thẻ
nhang đỏ cháy ngàn xưa
Vẫn
còn khói tạnh qua mùa lễ giêng
Thời
gian đâu thể giữ riêng
Nên
mùa xuân vuột trôi ngiêng theo ngày.
NGUYỄN
BẠCH DƯƠNG
Biết rằng
từ lúc đi xa,
Nhớ
hương đồng nội nhớ nhà ai ơi!
Đêm
đêm nhìn lại khung trời:
Cố
hương xa thẳm, suốt thời thanh niên.
Rối bời,
lòng dạ chẳng yên,
Đọc
kinh, lần chuỗi, linh thiêng, nguyện cầu.
Ngày
trôi, tóc mẹ bạc màu,
Lưng
khòm trong chiếc áo nâu phai màu.
Biết rằng
đi giữa đêm thâu,
Vẫn
nghe sóng vỗ chân cầu mênh mông.
Chưa
về, ai đã sang sông,
Mẹ
ơi, cô ấy lấy chồng rồi sao?
Thì
thôi như hạt mưa rào
Rơi
ngoài khung cửa thuở nào. Thế thôi.
TRẦN VẠN GIÃ
Đêm em pha lê
Giêng
hai chài tuổi mộng
Bứt
cành xanh em đi
Chát
chua mùa ảo vọng
Dẫu
vấn vương đương thì
Tháng
tư dư chớp giật
Mùa
mưa thừa vũng mê
Nói
nhiều siêu cõi thật
Tháng
mười rươi nổi bão
Trăm
năm nằm đâu giường
Ruộng
đá cày ốc đảo
Thuyền
nan chiều đại dương
Chuồn
chuồn kim phong vương
Ngự
cành khô đổ lá
Cánh
thiêu thân lơi lả
Tùng
rinh rinh đèn đường
Quạ
khoang choàng kín cửa
Biết
đâu cầu yêu thương
Đêm
em pha lê vỡ
Tung
tóe hồn ly hương.
HOÀNG
CẦM
Chiều
Trên đường
về nhớ đầy
Chiều
chậm đưa chân ngày
Tiếng
buồn vang trong mây
Chim rừng
quên cất cánh
Gió
say tình ngây ngây
Có
phải sầu vạn cổ
Chất
trong hồn chiều nay?
Tôi là
người lữ khách
Mầu
chiều khó làm khuây
Ngỡ
lòng mình là rừng
Ngỡ
hồn mình là mây
Nhớ
nhà châm điếu thuốc
Khói
huyền bay lên cây.
HỒ
DZẾNH
(1941)
Trái táo của tôi
Cuộc sống
này, đôi khi
như
một trái táo khó tính
không
để ai cắn vào
còn
răng tôi đã bị mài mòn
bởi
những đám cháy của hoàng hôn tưởng nhớ
những
tro bụi của nỗi buồn
cả
những tín điều làm tê cứng cánh tay
của
niềm vui sống không lựa chọn
Nhưng
bằng đôi mắt của trái tim em
tôi
đã nhìn thấy cùng lúc với nỗi ham muốn
trong
tận cùng sâu kín của ánh sáng
và
trong vẻ nhợt nhạt của cảm xúc muộn màng
cái
hạt nhỏ bé, nguyên vẹn và yếu đuối
của
trái táo bị xa lánh ấy
sẽ
nảy sinh niềm vui
và
nỗi yêu đời bất trị
Cuộc sống
này, lắm khi
như
một trái táo dậy thì.
TẦN
HOÀI DẠ VŨ
Huệ
Mất đến
mười năm anh mới nhận ra mình đã mất
ngôi
nhà có khung cửa tối
và
ngã tư mưa bay mù trời những chiều về muộn
em
ướt như con chim sẻ lông xù
lạnh
run, cuống quýt nhấn chuông gọi cửa
mất
đến mười năm tất cả những câu chuyện khôi hài ở đó
(nhiều
bằng vô số mẩu vụn thuốc lá vất trên thềm)
mới
thật sự hiện ra gương mặt phiền
muộn
của
một tình yêu cũng muộn như ngày kịp hết
mà
ban mai chưa bắt đầu
mất
đến mười năm anh đi qua bao nhiêu đường phố
(Sài
Gòn nhỏ bằng bàn tay)
anh
mới tin đại dương có thật
đường
chim bay có thật
trừ
nước mắt tầm tã trên vai anh ngày ấy
không
thật chút nào
phải
mất đến mười năm anh mới biết
một
nụ hôn dễ làm sao
mà
không thể
mất
đến mười năm anh mới thật sự tin rằng
ta
có một tình yêu như hoa huệ
trắng
tận khi
úa
tàn.
ĐỖ
TRUNG QUÂN
Giọt xuân
Một hôm
lãng xẹt mưa rơi
giọt
thưa giọt nặng khiến đời có hiên
ta
vào trú tuổi thanh niên
chưa
hai thứ tóc đã quên thiếu thời.
Một hôm
lãng xẹt mưa rơi
thất
thanh ta gọi: em ơi, đỡ buồn
ngoài
hiên: trẻ nhỏ bất lương
coi
thường phụ nữ cởi truồng tắm mưa.
Trong
hiên: người lớn chẳng vừa
nâng
ly kể chuyện ngày xưa đa tình
ta
ngồi gác cổng văn minh
uống
một mình, thấy hai mình nghe em!
BÙI
CHÍ VINH
Sinh nhật
Thức dậy
với một nụ cười
Gõ
guốc từ nhà ra chợ
Ừ
thì có mặt trên đời
Sinh
nhật chỉ là cái cớ
Nửa
ngày hờ hững đi qua
Bạn
xa vô tình không biết
Bạn
cũ cái nhớ phôi pha
Tự
mình chúc mừng mình vậy
Hai
mươi ba mươi bốn mươi
Hơi
đâu ngồi đếm sợi bạc
Buồn
vui rụng thưa tóc rồi
Tâm
tư bây giờ cũng khác
Nửa vầng
nắng đã vàng phai
Ngọn
nến thời gian cháy nửa
Ra
vào chưa hết ngày dài
Thì
thôi khép lại cánh cửa.
8-2004
TÔN NỮ THANH YÊN
Rừng lá thay chưa
Anh
đi, rừng chưa thay lá
Em về, rừng lá thay chưa
Phố cũ bây chừ xa lạ
Hắt hiu đợi gió giao mùa.
Xuân
xưa, mình chung đôi bóng
Xuân này, mình ngóng trông nhau
Hun hút phương trời vô vọng
Nhớ thương bạc trắng mái đầu
Em
có về qua phố cũ
Phố phường chừ đã đổi thay
Thương em nửa đời hoang phế
Thương ta chịu kiếp lưu đày.
Xuân
nay, mình em lẻ bóng
Có còn tiếc nhớ xuân xưa
Dài tay đếm từng nhung nhớ
Em ơi, chờ phút giao mùa.
HOÀNG
NGỌC ẨN
Kính tặng mẹ
Cả
một đời sống với ruộng đồng
tám mươi tuổi mẹ về với đất
vẫn tấm áo nâu quen mặc
Mẹ ra đi
Mẹ
chẳng dặn lại điều gì
mọi đau khổ, lo toan mẹ đem theo cả
Suốt một đời vất vả
Mẹ chỉ nhận phần mình một nấm mồ thôi
Mẹ
ra đi rất nhẹ
tội cho con khi trở về nhà
không gặp mẹ, chỉ biết đến bên mồ, đứng lặng
giữa đồng chiều nắng đang tắt nơi xa…
1984
MÃ GIANG LÂN
Giao mùa
Em
cười trong tiếng nấc của mùa thu
Khi đông đến cây âm thầm trút lá
Hoa úa tàn hoa bắt đầu thành quả
Lá rụng hoài lá sẽ thành thơ.
Em
chợt buồn con mắt chợt ngẩn ngơ
Anh không nói chỉ thoáng nhìn bối rối
Ánh mắt ấy anh không sao hiểu nổi
Ngỡ lạnh lùng nhưng chứa chất yêu thương.
Hoa
nghiêng mình nên đánh rớt giọt sương
Sương sẽ vỡ tan vào trong quên lãng
Và con đường mãi vàng theo năm tháng
Quên trên cây phút xao lãng đầu đời.
NGUYỄN
THÁI THĂNG LONG
VU VƠ
Nắng
rắc trên sông
Bồng
bềnh nỗi nhớ
Chân
ai qua ngõ
Má
đỏ môi hồng
Nắng
rắc trên sông
Dáng
chiều tha thướt
Mắt
ai cài lược
Ta
làm sao qua
Vu
vơ con thuyền
Lòng
ta lênh đênh
Nửa
về nửa ở
Nửa
dừng nửa đi
Vu
vơ con thuyền
Lòng
ta lênh đênh
Em
về hong tóc
Sợi
nào buộc chân
Ơi
làn mi cong
Như
nắng bồng bềnh
Như
sóng chòng chành
Hỏi
sao ta nhớ
Nắng
rắc trên sông
Có
gì đâu đó
Sao
ta về nhớ
Dáng
người không quen.
LÊ
THỊ KIM
Có đôi khi
Đôi
khi ta ngồi bỗng nhớ
Bùi ngùi một cánh rừng xưa
Đôi khi ta ngồi thầm nhắc
Tên em rồi khóc một mình.
Bỗng
dưng muốn về Lộc Tấn
Biết nay rừng đã yên bình
Biết nay chỉ còn mãi mãi
Ngậm ngùi một nấm mộ xanh.
Nhiều
lúc ước mình trẻ lại
Chiều mưa khăn gói lên đường
Để được cùng em sống mãi
Một thời phiêu bạt gió sương.
(Lộc
Ninh, 10-1998)
CAO VŨ HUY MIÊN
Tháng Hai
Tháng
hai rét lộc
Lá bàng râm ran
Chuồn
chuồn hoang mang
Từng bầy trôi dạt
Con
sông trổ dọc
Cái cầu đâm ngang
Mây
trắng miên man
Mặt trời cô độc
Gió
bấc thảng hoặc
Mưa phùn lay phay
Em
thì xa vắng
Ta còn… đâu đây.
ĐẶNG
HUY GIANG
thu ngõ nhỏ
Mùa
thu không nắng mang mang gió
Ngả tím lên màu tím mắt ai
Mùa thu vắng bạn se se nhớ
Thả lá
Hòm thư động ngõ ngoài.
ngõ nhớ
Mưa
vừa qua trước ngõ
Nắng đã vàng nhớ nhung
Mơ gì làn nắng ướt
Đàn xưa dây đã chùng
Tôi biến thành tượng đá
Em đã về hư không.
VÂN
LONG
Mười năm hoa cúc
(Gửi
H.)
Tình
cờ về ngang vườn cũ
Mười năm hoa cúc còn vàng
Nhoi nhói một thời nông nổi
Mười bảy vấp ngã tình tan.
Tình
tang hát lời chim sáo
Mười năm bỏ phố lên rừng
Ngỡ tháng ngày dần khuất lấp
Về ngang vườn cũ… rưng rưng.
Rưng
rưng lần theo nỗi nhớ
Cúc vàng vẫn màu vàng xưa
Mười năm chân trời góc bể
Giờ về đứng lặng dưới mưa.
NGUYỄN
MINH CHƯƠNG
Không đề
Em
mãi là hai mươi tuổi
Ta mãi là mùa xanh xưa
Những cây ổi thơm ngày ấy
Và vầng hoa ngâu mưa thu
Tóc anh đã thành mây trắng
Mắt
em dáng thời gian qua
Ngày
nay ngày nay
Thời
gian gấp ruổi
Còn
lại chúng ta
Em
mãi là hai mươi tuổi
Ta mãi là mùa xanh xưa
Giữ trọn tình người cho đẹp
Ơi! con đường xưa
Những mùa trút lá
Cành
bàng mồ côi
Cổng
cũ rêu phong
Ý
đợi người
Ơi!
con đường xưa
Men
vườn ổi thơm
Em
tuổi hai mươi
Yêu anh hào hiệp
Bỏ em, anh đi
Đường hai mươi năm
Dài bao chia ly
Có
những vợ chồng
Không
là trăm năm
Mà
tình thương yêu
Sông
ơi! Dài sao
Rộng
ơi! Biển cả
Thôi
em nước mắt
Đừng rơi lã chã!
Em mãi là hai mươi tuổi
Ta mãi là mùa xanh xưa
Giữ trọn tình người cho đẹp
(“Không
đề” – 1970 – rút trong tập
“Mây Đầu Ô”, NXB Văn học – 1987)
QUANG DŨNG
Uống
xong ly rượu cuối cùng
Bỗng nhiên chợt nhớ đã từng đầu tiên
Uống như uống nước ngọc tuyền
Từ đầu tiên mộng tới phiền muộn sau
Uống xong ly rượu cùng nhau
Hẹn rằng mai sẽ quên nhau muôn đời
Em còn ở lại vui chơi
Suốt năm suốt tháng suốt nơi lan tràn
Riêng anh về suốt suối vàng
Trùng phùng Lý Bạch nghênh ngang Tản Đà
Em còn ở với sơn hà
Anh còn mất hút gần xa mất hoài.
BÙI
GIÁNG
Vô đề
Em gửi anh bài thơ người khác
Trái tim em đã cạn nguồn
Ngày mai em không làm thơ nữa.
Em những tưởng
Tình
yêu làm tượng đá rùng mình thức tỉnh
trong
hạnh phúc làm người.
đá
trở về bệ cũ
nét
buồn ngưng lại trên môi.
Điều – có – thể đã trở nên không – thể!
Nắng lịm trên mắt đá vô tình
Chỉ còn lại hoàng hôn
và trái tim đau
không
biết mình đau nữa.
(1988)
THẢO PHƯƠNG
Hương cốm tới trường
Hương rừng thơm đồi vắng
Nước suối trong thầm thì
Cọ xòe ô che nắng
Râm mát đường em đi.
Hôm qua em tới trường
Mẹ dắt tay từng bước
Hôm nay mẹ lên nương
Một mình em tới lớp.
Đường xa em đi về
Có chim reo trong lá
Có nước chảy dưới khe
Thì thào như tiếng mẹ.
Trường của em be bé
Nằm lặng giữa rừng cây
Cô giáo em tre trẻ
Dạy em hát rất hay.
Mũ rơm thơm em đội
Hương cốm chen hương rừng
Mỗi lần em tới lớp
Hương theo em tới trường.
MINH CHÍNH
Chẳng hay
Chiều
dựng mùa đông mây xám ngắt
núi cao trời thấp có ta về
giang hồ đâu có ai phong ấn
mà nghĩ từ quan trở lại quê
Ta
đi, xưa gió đưa vài dặm
ta đi, xưa mưa ướt vừa căm
quê nhà ngoảnh lại mờ trong gió
hình như không đủ buồn trong lòng
Ta
đi, có những ngày khô héo
chẳng nhớ quê nhà, chẳng muốn về
mẹ, chị, đàn em như bóng khói
nương với đời ta quay quắt trong mê
Chiều
nay không hẹn ta lại về
mùa đông dài vẫn níu chân quê
ta về gió đón phong sương lạnh
ta về, mưa đón ta về quê
Thôi
chẳng về chi thôn xóm quạnh
nhà xưa giờ chắc cũng điêu tàn
đứng đây, đường cái quan bên núi
ta cũng đã trầm lòng mê mê.
VŨ
HỮU ĐỊNH
VŨ HỮU ĐỊNH
Tên thật: Lê Quang Trung
Sinh năm 1942
(Nhâm Ngọ) tại Huế.
Sinh sống tại
Đà Nẵng
Anh làm thơ rất
nhiều, có thơ đăng trên nhiều tạp chí văn chương.
(Có bài thơ nổi
tiếng “Còn một chút gì để nhớ”, Phạm Duy phổ nhạc). Anh qua đời vào tháng
1-1981, tại Đà Nẵng.
Tác phẩm đã xuất bản:
- Còn một chút gì để nhớ, (1996)
- Thơ Vũ Hữu Định, (2006).
Còn một chút gì để nhớ
phố
núi cao phố núi đầy sương
phố núi cây xanh trời thấp thật buồn
anh khách lạ đi lên đi xuống
may mà có em đời còn dễ thương
phố
núi cao phố núi trời gần
phố xá không xa nên phố tình thân
đi dăm phút đã về chốn cũ
một buổi chiều nào lòng bỗng bâng khuâng
em
Pleiku má đỏ môi hồng
ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông
nên mắt em ướt và tóc em ướt
da em mềm như mây chiều trong
xin
cảm ơn thành phố có em
xin cảm ơn một mái tóc mềm
mai xa lắc bên đồi biên giới
còn một chút gì để nhớ để quên.
VŨ
HỮU ĐỊNH
*
* *
Đò ngang
Cứ
ngồi ngó mãi ra sông
Trông con đò khách giữa dòng lại qua
Ta về, ai bước chân ra
Có ai về ở cùng ta chốn này
Quê hương mộng dữ bao ngày
Đã xanh phơi phới màu cây cổng làng
Chạnh lòng, ngó chuyến đò ngang
Tiếng kêu sương gió dặm đường quạnh hiu
Tiếng kêu của những buổi chiều
Trăng treo mái quán ngày xiêu dốc rừng
Đi về – lòng cứ lâng lâng
Nơi đây quê thấp nhớ rừng quê cao.
VŨ
HỮU ĐỊNH
Đứng giữa đồng không
một
bầy sáo nhỏ qua sông
một em tôi đã cầm lòng đi xa
như con sông nhỏ thật thà
sớm hiu hắt tạnh, chiều sa mưa nguồn
một bầy sáo nhỏ đi luôn
một em biệt tích để buồn lại đây
con chim quyên bỗng lạc bầy
xuống sông vọc nước đợi ngày xế ngang
một bầy sáo nhỏ bay hoang
một em tôi đã bỏ làng đi xa
tôi ngu ngơ giữa chiều tà
em đi để lại mình ta giữa đồng.
VŨ
HỮU ĐỊNH
Hát trên núi
Tay đan tay, chiều muộn rồi
Nhạc trôi dưới phố nắng ngùi trên cây
Mắt đan mắt,
cay nồng cay
Sương giăng lũng thấp nhớ đầy lên vai
Môi đan
môi, nụ hôn dài
Rẩy run đôi cánh hoa mai chợt vàng
Đồi lang
thang, núi lang thang
Dắt nhau về thuở hồng hoang hai người
Tóc đan
tóc, bời rối bời
Trăng trôi qua phố mây rời rã mây
Ngủ đi
thôi, ngọn cỏ may
Tim anh hãy tựa những ngày còn xanh
Ngủ đi
thôi, con chim oanh
Giữ ngoan tiếng hát dỗ dành mai sau
Núi cắt rốn,
đồi chôn nhau
Đi đâu cũng nhớ quay đầu về non.
MƯỜNG MÁN
Vầng trăng
Vầng
trăng từ độ lên ngôi
Năm năm bến cũ em ngồi quay tơ
Để tóc vướng vần thơ sầu rụng,
Mái tóc buồn thơ cũng buồn theo
Năm năm tiếng lụa xe đều
Những ngày lạnh rớt, gió vèo trong cây
Nhẹ
bàn tay, nhẹ bàn tay
Mùi hương hàng xóm bay đầy mái đông
Nghiêng nghiêng mái tóc hương nồng
Thời gian lặng rớt một dòng buồn tênh
(1942)
LƯU TRỌNG LƯ
về lại đồng bằng
Giờ
không còn biển ru tôi
Vẫn nghe tiếng sóng bồi hồi thiết tha
Tưởng như núi mọc quanh nhà
Ngờ đâu núi biếc lại là cây xanh
Trở về sóng lúa reo quanh
Lại ru tôi với âm thanh ngọt ngào
HẠC
THÀNH HOA
trăng biển
Một
vầng trăng từ đêm ấy nhô lên
Biển nở một đóa hoa vàng rực
Đêm hôm ấy bầu trời lót kính
Hơi thở nồng nàn của biển bên tôi
Biển mát rượi làn da con gái
Trăng tắm vừa xong
Quấn quanh một làn sương như voan mỏng
Mây rút hết về chân trời
Biển thì lặng mà lòng mình nổi sóng
Chỉ còn trăng – tôi và – biển
Trên bãi cát lõa thể
Tôi cõng trăng chạy một đêm
Biển tràn ngập tôi
Đêm hôm ấy.
(1990)
HẠC THÀNH HOA
M. MONROE (1960) |