Khúc ru bạn bè
Máy
môi lựa khúc ru gì
Lá rơi lấp dấu mùa đi sẻ sàng
Gọi vào trống vắng mang mang
Vọng âm một nụ hoa vàng nhỏ nhoi
Bạn
bè dạo khúc rong chơi
Đâu hay bạc một kiếp người – tháng năm
Duỗi chân đỡ mỏi thăng trầm
Câu thơ ngồi dỗ vết bầm trái tim
Lặng
mà im – động mà im
Ngác ngơ bè bạn kiếm tìm phù du
Tuổi tên lá cuốn bay mù
Ha ha bạn khóc, hu hu bạn cười.
TRƯƠNG
NAM HƯƠNG
Xao xuyến hoàng hôn
Chiều
nghiêng xuống
Những
giọt vàng nắng lụa
Dáng
xuân xưa
Mây
trắng tựa lưng trời
Đôi
mắt ấy
Một
ngày không có thật
Hoa
cúc vàng
Từng
mơ ước xa xôi.
Chiều
nao
Hoa
vàng nhuộm nắng
Bâng
khuâng
Một
góc phố buồn
Một
khoảng trời đầy hoang vắng
Đường
về
Xao
xuyến hoàng hôn.
Chiều
nay hoa vàng rụng
Nắng…
Mùa
xuân đã khuất đâu rồi
Khóe
mắt ai cười xa vắng
Mặc
tôi và hoa đơn côi.
DƯƠNG
XUÂN ĐỊNH
Hoa cải vàng, tháng
giêng
Mỗi
một lần Tết đến
Trước
sân hoa cải vàng
Ngoại
âm thầm đứng đón
Cháu
con xa, về thăm.
Quanh
năm cùng suốt tháng
Ngoại
như nắng một mình
Mái
nhà tranh hiu quạnh
Nhang
khói bao người thân.
Cháu
con thời phiêu bạt
Mỗi
đứa một phương trời
Chỉ
mỗi lần Tết đến
Mới
về thăm ngoại thôi.
Ngoại
cúi đầu thành kính
Thắp
nhang cúng ông bà
Miệng
lâm râm khấn vái
Dõi
mắt bao người xa.
Bày
ra bàn mâm cỗ
Con
cháu về đông vui
Ngoại
ôm hôn từng đứa
Nước
mắt sao, bồi hồi.
Năm
nay về thăm ngoại
Hoa
cải úa một trời
Thềm
xưa giờ lạnh vắng
Còn
đâu nữa, ngoại ơi!
TẠ
NGHI LỄ
Thềm hoang
Thêm
hoang từ độ em về Huế
Con đường ẩm ướt suốt mùa sương
Màu hoa năm cũ như còn nắng
Mới đó mà sao đã dặm trường.
Cây
có buồn không mà úa lá
Hay mùa xuân tới chẳng cầm tay
Những viên đá lát thèm hơi ấm
Gót nhỏ chân son nhớ lại đầy.
Em
đã theo chồng về thoáng đây
Thềm hoang cỏ dại mãi ken dày
Lòng ta từ độ hoa không thắm
Cứ thấy đêm đêm bóng nguyệt gầy.
HÀ
THIÊN SƠN
Kêu
Chỗ
này ngày xưa em thích đến
bàn này ngày xưa em thích ngồi
thạch thảo ngày xưa em thích tím
ngày xưa hôn
em kêu: trời đất ơi!
Trời
đất ơi!
giờ còn lại mình tôi
thỉnh thoảng thấy mưa lòng chạnh nhớ
đôi khi ngó nắng qua vòm cây
lắm lúc bần thần đứng giữa phố
xe đông
người chửi
mà không hay
Ngày
xưa thứ ngày xưa quái quỉ
còn đủ hai người thì cãi nhau
một hôm ở giữa ta là biển
giật bắn người kêu: em ở đâu?
Chỗ
này ngày xưa em thích đến
bàn này ngày xưa em thích ngồi
thạch thảo y nguyên bình cắm cũ
ta quá buồn kêu:
trời đất ơi!
ĐỖ
TRUNG QUÂN
Em đi tìm chính em
Tặng Như
Có
lẽ nào đã muộn
Khi nói về nỗi buồn
Trời vẫn trời rực rỡ
Buốt giá một niềm riêng
Em
đi tìm chính em
Thời gian vừa rơi khẽ
Vầng trăng khuyết trong em
Đầy nỗi đau được mất
Nhỏ
bé một mình em
Đất rộng dài xa lắc
Bụi hồng và cánh chim
Gió mịt mùng giấu mặt
Em
đi tìm chính em
Kiệt cùng và giàu có
Nếu
không còn gì nữa
Em không còn là em
Chỉ như một viên sỏi
Chỉ như một bóng đêm.
(1989)
TÔN NỮ THU THỦY
Giữa lòng thung lũng
Nước non cùng lặng yên
Bờ cao con dế thấp
Ôm chầm trời và đất
Làm sao mà thấy em?
Làm sao mà ngóng người
Những cành thông tội lỗi
Làm sao mà chờ người
Những cây rời bờ bụi?
Ta mọc trên đồi cao
Hồn người phiêu lũng thấp
Khàn hơi mà gọi nhau
Lạc giữa trời và đất
Có vì ta đợi chờ
Đứng vời đầu dốc ấy
Mù mù dưới lũng sâu
Cả linh hồn ta đấy!
Than ôi, đời dửng dưng
Biệt tăm dòng suối đổ
Lòng chảy theo dòng đời
Vướng nơi bờ bụi nhớ
Ngậm một lá cỏ thơm
Tưởng một đời thơ dại.
NGUYỄN
KHẮC NHƯỢNG
Mùa Giêng ở Sài Gòn
Rét lợt mùa Giêng Sài Gòn nắng
Gió nồng Bà Chiểu đậm cây xanh
Nhang khói Lăng Ông chừng gợi nhắn
Mạch đời nghĩa đất những nghìn năm.
Có thể cơn mưa còn sót lại
Điểm nhẹ tàn me những nốt duyên
Sương cũng long lanh sương cuối rét
Tiếc nhìn: lá Tết thắp đầu hiên.
Mùa Giêng Nguyên đán Sài Gòn gió
Mát dịu đường trưa lá ngủ quên
Muốn gửi theo người không hẹn trước
Chút lòng hương Tết gió Hàng Xanh.
Mắt ai biêng biếc trong như nước
Thắp sáng chùa Gò đóa Bạch Mai
Hình như Bướm thắm – thơ Nguyễn Bính
Dạo chợ Sài Gòn dạm hỏi mua.
Mùa Giêng chợ Tết Sài Gòn mắc
Giá cả ngàn bông đượm gió thơm
Giá lửa đèn cây đêm Trừ tịch
Sài Gòn không bán, để dành Xuân.
NGUYỄN
BẠCH DƯƠNG
Mai sau dù có bao giờ
Bao giờ em xế về em
Bão dông đọng giọt sương mềm cuối mi
Chợp ngủ đi mê mê đi
Vồng đông mống bắc thấy gì nửa đêm?
Bao giờ em xế về em
Ôm cây cỏ đắng ngọt mềm trên môi
Cây đàn hoàng tử ngậm ngùi
Bởi đâu bão tố hé cười ánh trăng
Hôm nao em mọc búp Hằng
Cớ sao ngọc bích còn lăn giữa đời
Thức qua men ngọt rã rời
Ngủ qua chiếu nắng nặng rơi góc thềm
Hôm nao anh xế về em
Nắm tay được mấy hạt đêm Kim Kiều
Sao là thương sao là yêu
Mắt trăng hôm ấy mấy chiều đỏ hoe?
Bao giờ em xế về quê
Cỏ xanh có khóc mộ thề mai sau?
HOÀNG
CẦM
Khúc xuân
Tình
tang
Ai dạo cung đàn
Âm thanh réo rắt
bàng hoàng
nửa đêm
Rạt rào là khúc nam xuân
Khúc nam ai
Thấy bâng khuâng đất trời
Tình tang
Khúc nhạc chơi vơi
cung thương cung oán
cung đời tử sinh
Rộn ràng giai điệu ngũ cung
Tiếng khoan tiếng nhặt
tiếng ngân nhịp nhàng
Nửa đêm
ai dạo cung đàn
Để cho trời đất
dịu dàng
Khúc xuân
PHẠM
THỊ QUÝ
Huế vẫn là nơi tôi ước đến
chừng nào chạm được nét tôn nghiêm
lần từng bậc cấp lên Thiên Mụ
đón nắng rơi trên lá trúc mềm.
Chừng nào sờ tới ngai thiên tử
nằm chơ vơ giữa điện Thái Hòa
cố hiểu ghế đồng vì sao lạnh
lại từng làm máu nóng can qua.
Tôi chưa đứng dưới chân núi Ngự
chưa ngồi thuyền khoát nước sông Hương
làm sao tả nổi hồi chuông đổ
áo tím như hoa tím góc vườn.
Người xưa gửi gắm trong di tích
cộ đèn chao nhã nhạc cung đình
điệu hò mái đẩy bao dâu bể
sắc sảo buồn vui mỗi khóe nhìn.
Cơn bão trái mùa trùm phủ Huế
Cửu đỉnh trong mưa sũng nước trời
Ngọ Môn ghị đất qua cơn lốc
tượng vua gồng – đá lạnh tái môi.
Huế dẫu là nơi tôi ước đến
xin ước mùa xuân đến trước tôi
nhang vòng ngày tết hương lại tỏa
ấm lại lòng – nước mắt thôi rơi.
THANH
NGUYÊN
Về Đồng Hới
Con tôm nước lợ muối chua
Cháy sắc phượng, giữa trời trưa Quảng Bình
Hít hà vị ớt chỉ thiên
Rót vui tràn cốc
Uống nghiêng lệch trời
Xa quê biết bấy nhiêu rồi
Ra đi từ thuở ít bùi nhiều cay
Bây chừ ta lại về đây
Hành trang chỉ có mấy bài thơ thôi
Lặng lờ Nhật Lệ trôi xuôi
Thấy trong gương nước một thời xót xa
Thấy tầm sâu những ngôi nhà
Và sức trẻ với bài ca đổi đời
Đồng Hới, Đồng Hới ơi!
Thương miền cát trắng một thời nhiễu nhương
Ta lang bang giữa phố phường
Nhâm nhi vị ngọt quê hương xứ miềng.
Hè
2001
HUỲNH ĐƯỜNG
Bông hồng trong tim
em yêu dấu, sáng nay khi thức dậy
anh vươn vai nghe chim hót bên ngoài
trong tim anh có chút gì rộn rã
có chút gì nhè nhẹ như mây bay
vâng, anh sẽ khoác áo mưa, xuống phố
uống cốc cà phê thơm ngát khói hòa bình
để anh thấy đất trời kia rực rõ
nỗi vui mừng đợi suốt mấy mươi năm
em yêu dấu, đây là lần thứ nhất
trong đời mình anh thấy quá hân hoan
anh muốn nói với muôn người trên mặt đất
rằng nơi đây sắp hết điêu tàn
và có thể nào đêm nay không còn tiếng súng
không còn nghe tiếng còi hụ giới nghiêm
ba giờ sáng xuống Ngã Tư Quốc Tế
ăn một tô mì thơm ngát bình yên
có thể nào sáng mai trên thành phố cũ
người ta bảo nhau: hôm nay hòa bình
người ta dắt nhau trên đường trẩy hội
có một bông hồng nở giữa tim anh.
(1973)
PHẠM CAO HOÀNG
Ôm
tình quê
dỗ
giấc say say
Anh
đến quê em đầu tháng hạ
Trời đương nắng ấm bỗng mưa òa
Ruộng vườn xanh mướt cò bay lả
Sông chở phù sa vỗ sóng ca
Nhà
em day mặt ngó ra sông
Hóng gió, đón đưa nước lớn ròng
Đò chở niềm quê neo chật bến
Neo lòng em đợi khách tang bồng
Anh
đến chung quanh trời đất lạ
Lơ ngơ như mấy nhánh lục bình
Em giương đôi mắt trong vòm lá
Phóng những đường tên tẩm nọc tình
Vườn
trái đương mùa, em đương xuân
Hương em, hương trái bủa thơm vườn
Anh ra nhặt tiếng chim gù ấm
Sơ ý lòng anh bị trúng thương
Anh
đến hoa xuân vừa rã cánh
Cũng may còn được đóa môi hồng
Lửa tình đầu vụ mùa con gái
Anh gặt về chất ngập vựa lòng
Dù
mai anh có theo trời rộng
Cũng ví như là em sẩy tay
Cũng ví như là em bỏ bóng
(1994)
HÀ NGUYÊN DŨNG
bóng hoa xưa
Người
đến dịu dàng như ngọn gió
Rồi
biến mơ hồ như ánh trăng
Đêm
xanh một đóa quỳnh hoa nở
Trắng
ngần mấy cánh mỏng như sương.
Đóa
hoa chỉ nở trong chớp mắt
Rồi
lặng lẽ tàn lúc nửa đêm
Gió
đã đi rồi trăng cũng lặn
Bình
minh ngơ ngẩn dáng sương mềm
Đóa
Quỳnh đã lặn vào đêm tối
Tưởng
đâu khép cánh ngủ muôn đời
Những
đêm trời đất mênh mông quá
Lại
trở về trong bóng nguyệt soi.
(1989)
HẠC THÀNH HOA
Vườn
Em
tìm đến góc xa nhất của khu vườn
em muốn trốn vào sự bình yên
em muốn trốn sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh.
Đôi
lần
em nhìn tán cây mà ứa nước mắt
vì màu xanh.
Đôi
lần
em nghe tiếng chim khuyên mà ứa nước mắt
vì sự trong trẻo.
Rồi
em khóc vì đốm nắng lan trên vạt cỏ
vì bông hoa trắng như hạt lệ
vì phiến đá dần tan trong ly nước mùa hè.
Rồi
em nhớ miên man tới bến sông chiều
tới cơn mưa trên mái đầu trần
lời bản tình ca cầu ước sum vầy.
Rồi
em muốn được ra đi như thế
ra đi mà tràn đầy biết ơn
Ra đi
mà từ đôi mi đã khép
còn lăn chảy giọt nước mắt hân hoan.
Ý
NHI (1996)
Đừng sợ mất ngủ
Ta đã ngủ triệu năm
Trước
ngày oa oa khóc
Ta
còn cả triệu năm
Để
ngủ hoài trong đất.
TRẦN
MẠNH HẢO
1990
Bến không thuyền
Em
mỗi ngày mới nhớ
Anh mỗi ngày mỗi xưa
Cảm ơn mùa xuân tới
Gợi tình đêm hoang sơ
Có
ai đợi ai chờ
Bên không thuyền quạnh quẽ
Chút gió nương nhè nhẹ
Cũng cồn cào thịt da
Em
bây giờ rất xa
Như một thời mơ mộng
Cây thơ thường bay bổng
Mà đời cứ lao đao
Thèm
một chút ngọt ngào
Rượu thì luôn cay đắng
Đêm từng đêm yên lặng
Mây trôi bạc mái đầu.
LÊ
NHƯỢC THỦY
Nắng thầm
Có
khoảnh khắc
Hoàng
hôn đặc quánh
Ngày
lủi vào tiếng cuốc thất thanh
Có
chiều lạnh
Anh
trầm mình vớt nắng
Mong
đêm về em bớt ngóng trăng
Lút
trong phố
Ngày
vơi tháng cạn
Phút
thảnh thơi lòng chạnh nhớ làng
Có
năm tháng
Tấp
dày kỷ niệm
Ngọt
bùi tiếc nuối dọc ngang
Trong
mưa bụi
Rập
rình sóng cỏ
Trong
ban mai ríu rít nắng ra ràng.
HOÀNG
TRẦN CƯƠNG
(2/1996)
Làng bên sông
Đê
ở tận ven làng
Mà sông mãi ngoài xa
Không thấy chiều thấy sóng
Làng bên kia Trung Hà
Tiếng
bò chiều trên bãi
Sông lững thững về đâu
Tiếng chiều lăn chậm chậm
Trên những bánh xe trâu
Những
thân ngô vừa cắt
Còn tươi mùi đất sông
Em bó chiều thành gió
Tất bật gánh qua đồng
Lá
ngô thôi xào xạc
Một đời sông lở, bồi
Mỡ mầu thì ở lại
Còn nước sông về xuôi
Một
thoáng làng trong khói
Bếp chiều nhà ai đang
Nhóm lên mùi thôn ổ
Cổ xưa dưới tre làng
Chiều
cuối năm sông vắng
Gặp sông bỗng nhớ về
Mùa cỏ may năm ấy
Em xa rồi như quê.
NGUYỄN
VIỆT CHIẾN
(1995)
Thao thức Quảng Nam
Mười
chín năm
Tôi về thăm Đà Nẵng
Đèn đóm sông Hàn tù mù màu nước lũ
Tôi chẳng thể mang đi
Tôi chẳng để lại gì
Ngoài một Sơn Trà, Tiên Sa cô đơn
Ngoài một Điện Bàn ngổn ngang mộ chí.
Ôi,
Quảng Nam, người ẩn ức nỗi chi
Mà trời xanh rì vậy?
Và biển nữa,
Biển chừng như chán ngấy
Sóng nôn nao lành lạnh lánh xa bờ.
Tôi đi tìm một đọt nắng xanh lơ
Còn nhấp nhánh ở Hội An trong những gian nhà cổ.
Những lớp ngói buồn phô kiếp phố
Đường lõm gầy như mái lợp âm dương
Gió tạt gãy tàn hương
Mờ tỏ vòm cong óng vàng bồ hóng
Hội An ơi, đâu vàng mười xứ Quảng
Sao nét hoa văn cũng lặn chìm theo sóng
Mờ dần trong lãng quên.
Tôi
đi dọc bờ đêm
Nghe gió hát về miền quê thương nhớ
Xứ Quảng của bây giờ
Xứ Quảng của muôn sau
Sao sóng biển lại xếp hình răng lược?
Hãy chải đi sóng ơi những gì quăng xuống nước
Cho sông Hàn trong trong mắt trong.
HOÀNG
TRẦN CƯƠNG
(1994)
Lý bông mai
Bông mai vàng
Thuở nàng còn trẻ
Trên lối đi về
Lắm kẻ đợi mong
Bây giờ
Tình đã sang sông
Anh trèo cây khế
Bớ em ơi
Sao chẳng nói một lời.
Bông mai vàng
Tiễn nàng xa xứ
Anh ở lại nhà
Anh cứ đợi mong
Mai vàng
Nở rộ mùa bông
Em xa
Mà chẳng trông mong ngày về
Con trăng
Năm trước trăng thề
Con trăng giờ bỗng
Não nề câu ca.
Sang năm mai lại đơm hoa
Quê nhà
Chỉ có mình ta nhớ nàng
Bông mai ơi
Bông mai vàng
Mùa xuân – Tết đến
Mà nàng vẫn xa
Buồn thay cho cõi lòng ta.
KIM
TUẤN
1995
Mới
chớm sang hè sen đã thơm
Vũng Tàu thao thức một trời hương
Thiếu em, hương ấy thành xa xỉ
Anh một mình đi cả đoạn đường.
HOÀNG
TRUNG THỦY
1987
Lục bát sân đình
Nhớ
nhau
Xưa
Đến hội làng
Tay đưa mắt liếc
Hò khoan tiếng lòng
Tìm trái táo rụng sân đình
Cắn đôi lấy nửa gửi mình
Khát khao
Bây giờ dấu cũ phong rêu
Sân lá rụng
Với bóng chiều đầy vơi
Chốn xưa đã vắng chân người
Mái hiên buồn
Muốn hỏi trời
Nên cong.
LAM
ĐIỀN
1995
MẸ
Con đi xa biệt biết phương nào tìm
Núi đồi tím một màu sim
Buồn như mắt mẹ những đêm đợi chờ.
1967
HOÀNG QUANG THÀNH
Đón giao thừa
Thấp
mấy nén nhang. Giữa trời giữa đất
Nhớ người ở quê. Nhớ người xa khuất
Tưới lên chiến hào ly rượu nhạt
Cùng cỏ cây mây núi chúc giao thừa.
NGỌC
BÁI
1987
Châm khói
Ngoài
bốn chục chưa khỏi điều non nớt
Cả tin nghe, cả tin nói, cả tin cười
Que diêm mảnh cứ châm bờ rạ ướt
Khói lửa nào đắng đót trái tim côi.
ĐOÀN
THỊ LAM LUYẾN
1995
Bệnh họp
Hỏa
tốc. Hỏa tốc
Mời họp. Mời họp
Sáng họp. Chiều họp.
Nay họp. Mai họp.
Họp gì liên miên?
Họp ngày không đủ
Tranh thủ họp đêm.
*
Ghi ghi, chép chép, biên biên
Nhét đầy hộc tủ,
bỏ quên mốc cời.
*
Nắng mưa là bệnh của trời
Ham họp là bệnh
của người trần gian.
XUYÊN
TÂM LIÊN
(6/1995)
Lối ngày rơi
Sao
em chẳng nói một lời
Tự dưng cắt tóc thề, rồi bỏ đi
Sân đình côi cút bóng si
Tôi một mình với chia ly một đời
Hoa
cau trắng, lối ngày rơi
Đất chìm trong đất, khoảng trời lặng câm
Góc vườn khế rụng âm thầm
Vị chua ngấm với mưa dầm, vào tôi
Bây
giờ ngày ấy xa xôi
Chiều buông tím chỗ ai ngồi hôm qua
Cầu cho em với người ta
Một tôi với những chiều tà, đa mang.
TRẦN
ANH THÁI
1995
Gởi về nơi em
Mùa
xuân ở địa đầu
Lật
từng trang báo Tết
Rừng
xanh như biển biếc
Nắng
điệp trùng vòm cây
Võng
nào mới buộc dây
Trổ
đòng theo tiếng súng
Bông
lúa nương hẹn hò
Ngọn
khói bay mơ hồ
Chiều
vàng thung lũng vắng
Nghe
từ trong xa thẳm
Tiếng
mỏ trâu đi về
Trắng
một màu hoa lê
Trời
xanh qua thước ngắm
Vầng
trăng như cánh võng
Đang
nghiêng về phía em
Chỉ
một chút dịu êm
Đủ
làm anh ngơ ngác
Chim
tha vàng cọng rác
Âm
thầm mà thương nhau.
1985
NGUYỄN HƯNG HẢI
Còn gì để nói không
Chỉ
là những tụng ca bất tuyệt
ngòn ngọt như nhau một giọng cung đình
Chỉ
là những tình ca biêng biếc
thương hảo nhớ hờ tràn ngập trang in
Như
cuộc đời đã quá đỗi bình yên
và đất nước không còn gì để nói
Họ
cứ viết cứ tha hồ độc thoại
bất cần công chúng đọc hay không.
6/1996
TRINH ĐƯỜNG
Đêm nhớ
Thức
đêm mới biết rằng đêm ngắn
Chỉ có em thôi mới thật dài
Nhớ em từ gót chân lên trán
Đến sáng mà chưa kịp nhớ tay.
TRẦN
MẠNH HẢO
(1995)
Nghe
Cúi
đầu nghe tạnh
Mưa
chiều rừng gió đi mau
Con
đường trăng lạnh
Hang
rừng bông rụng hoa đau
Cồn
xưa cỏ mọc
Lá
sông chảy xuống chân trời
Chảy
lên mái tóc
Một
mùa thu gục bên tôi
Người
kia đứng lại
Nghe
trời đẩy xuống hai vai
Con
đường thơ dại
Còn
đây lá cũ một vài.
BÙI
GIÁNG
Tháng giêng
ngắt
màu hoa tím trong vườn
tháng giêng
em đứng bên đường đợi ai
chùm hoa đã héo trên tay
mơ xưa
cũng úa theo ngày lửng lơ
tháng
giêng
biêng biếc dòng thơ
ta về hát điệu ầu ơ
riêng mình
VŨ
NGỌC GIAO
2/1994
Không đề
Dường
như ai đi ngang cửa
Hay là ngọn gió mải chơi
Chút
nắng vàng thu se nhẹ
Chiều nay
Cũng bỏ ra rồi
Làm
sao về được mùa đông
Chiều thu – cây cầu
Đã gãy
Lá
vàng chìm bến thời gian
Đàn cá – im lìm – không quẫy
Ừ,
thôi
Mình ra khép cửa
Vờ như mùa đông đang về.
THẢO
PHƯƠNG
(3/1993)
Chiều hôm phố thị
Chiều
hôm phố thị
Em ngồi đếm lá bay chơi
Đèn khuya phố thị
Sao xưa sáng ở trên đồi cây rung
Những
lời cũ kỹ
Một trời thu để nhớ nhung
Chuyện đời giản dị
Chiêm bao tay nắm vô cùng ngón tay
Chuyện
đời có thế
Nỗi đời em có nhớ không
Em về đây để
Hồng nhau em hẹn hái bông cho đời
Một
lần em lại bên người
Giữa ngày tháng bỏ năm trôi bên giòng
Mở hai hàng cỏ long đong
Mở hai môi mở tấm lòng xa xôi
Chiều hôm đếm lá cây rơi
Bên đèn phố thị thương đồi núi xa
BÙI
GIÁNG
Mưa xuân
Chàng
như mưa xuân qua
Êm
ái từng giọt đọng
Em
cành khô mấy mùa
Giật
mình bừng nảy lộc
Đêm
trĩu chín xuân thì
Duỗi
mình chờ trăng mộng
Hồng
hào tình yêu em
Thơm
tho da thịt ngọc
Thôi
nhé khuya hè sen
Vườn
thu đầy lá rụng
Thôi
đông xám buồn tênh
Sầu
ngủ dài trong ngực
Chàng
– cơn mưa tấm tức
Phiêu
lãng nhiều năm quên
Chim
uyên ương mỏi cánh
Đậu
xuống ở bên thềm
Em
– nụ hôn bỏ dở
Choàng
giấc ngủ đợi chờ
Cành
khô vừa nảy lộc
Khi
mưa chàng ghé qua.
PHẠM
THỊ NGỌC LIÊN
Trời bữa đó
Trời
bữa đó không nói gì nữa cả
Xanh liên miên mà dạ của nhân gian
Vẫn thao thức giữa buồn đau em ạ
Nẻo thanh thiên từ lỡ một con đường
Em
con gái hai bàn chân em bước
Hai tay ôm hai buồng phổi em ho
Trời buổi đó để buồn đi lướt thướt
Khắp đồi cao cồn thấp đống bên gò
Ta
đứng lại bẽ bàng hai con mắt
Ngó và nhìn tay nắm ở trong tay
Buồng phổi lạnh bởi vì chưng em biết
Thiên đường xưa giờ giữ chỉ ngần này
Trời
bữa đó không nói gì không nói
Một chút gì xưa đã nói miên man
Lòng với dạ võ vàng thôi đã mỏi
Nẻo đi về: rừng quạnh rú sâu hang
BÙI
GIÁNG
Mắt xanh
Xung
quanh bờ nước
rập rình
Chiều qua phố chợ
mang hình mắt xanh
Chợ chiều nhiều khế ế chanh
nhiều cô gái lạ
bước nhanh hàng hàng
Mắt xanh hình thể
điêu tàn
Chào cô gái lạ
cô càng lạ thêm.
BÙI
GIÁNG
7/1993
Nhà thơ trên sân ga
Khuya khoắt sân ga
Còi tàu khản đặc
Những tiếng rao hàng
Không còn lời đáp.
Có một nhà thơ
Ngồi bán nước chè
Bóng đèn hột vịt
Dán vào đêm khuya.
Mưa khuya đèn vàng
Ông hát thơ mình
Câu thơ bầm tím
Quất vào giá băng.
Có nước, thiếu cơm
Mang thơ ra chợ
Ngã bảy, ngã ba
Rượu tràn thơ lửa.
Uống rượu đọc thơ
Mềm môi bạc tóc
Đi giữa cõi người
Khó hơn vượt thác.
Lại về sân ga
Ngồi im như tượng
Câu thơ bầm tím
TRIỆU
PHONG
Khi từ giã cuộc chơi
Như
con suối xa nguồn
Vội nhận mình là biển
Như chiếc thuyền tách bến
Ngỡ suốt dòng êm trôi
Ta
nhập vào cuộc chơi
Tưởng sân đời phẳng lặng
Ngửa hai bàn tay trắng
Lấp lánh giọt hư danh
Khi
ngoảnh lại tìm mình
Chẳng thấy đâu bờ bến
Đời treo trên lưới nhện
Càng quẫy càng rối thêm
Ta
trở về bên em
Khi đầu hai thứ tóc
Ngậm ngùi bưng mặt khóc
Trong ánh nhìn bao dung.
NGUYỄN
ĐĂNG TRÌNH
Ta khóc cũng chỉ
thế thôi
nỗi buồn khô như đất và đau như đá
xanh rờn như cỏ
gương mặt kia lành lạnh nỗi niềm gì
ta khóc cũng chỉ thế thôi
nước mắt rong rêu vẽ một hình hài
thấm đến tận cùng nỗi buồn sa mạc.
Thế mới thấy thương những kẻ cô đơn trong đám đông
những người điên trần truồng giữa phố
nỗi buồn không biết đến áo quần còn
chưa
đau bằng trái tim tàn phế và mất trí
những bài ca hát lên không biết để làm gì.
Thế mới thấy thương những người mù với cây gậy dò đường
lởm chởm đi giữa ban ngày mà như trong đêm
tai nghe thấy tất cả mắt bị bịt băng tang
đó là những tử tù bị đưa đẩy suốt
đời giữa
thiên nhiên như treo trên cọc bắn.
Thế mới biết phút sống là hiếm lắm
hạnh phúc như rạng đông và sắc như dao
hoa quỳnh nở một đêm trăng đau đớn.
Xin cúi lạy những lối mòn tưởng niệm
lá thu rơi đứt ruột suốt đêm dài.
10/1994
MAI LINH
Trở lại xứ Đoài
Ta
ngồi trên vệ đê sông
Ngắm chiều xuống bãi, ngắm đồng vào đêm
Sông như lạ, nước như quen
Một con đò cắm sào trên cát lầy
Loi thoi cồn bãi cuối ngày
Vài chiếc cò trắng khuất gầy sau tre
Sông chiều chỉ đủ ta nghe
Nước thiêm thiếp chảy, sóng xe xót buồn
Làng xa châu thổ mờ sương
Nẻo sông gần gũi, con đường từng qua.
Nước
trong leo lẻo Trung Hà
Mây chiều non Tản, sóng Đà giang xanh
Sơn Tây một vạt cổ thành
Bóng soi hào nước yên lành giấc xưa
Ai về Phủ Quốc đường trưa
Nắng nôi đã vậy, gió mưa thế nào
Tây Phương mắt Phật ngàn sao
Đường lên cực lạc, lối vào từ bi
Đường Lâm hoa sở trắng về
Đền Ngô Vương dưới ngàn tre im lìm.
Người
về bên ấy nửa đêm
Gió qua đồng vắng, mưa trên sông dài
Câu thơ cũ – nỗi niềm ai
Quê hương không thể để ngoài trái tim
Thưa rằng nhớ – chớ vội quên
Nắm nhau trong đất mang tên con người.
NGUYỄN
VIỆT CHIẾN
Bia ôm
(song điệp tự)
Huệ
Huệ Lan Lan đón đón mời
Anh
anh vào uống uống chơi chơi
Da
da thịt thịt thơm thơm phức
Áo
áo quần quần mỏng mỏng ơi!
Cọ
cọ sờ sờ mông mát mát
Nhìn
nhìn ngắm ngắm ngực phơi phơi
Chi
chi, đẹp đẹp, ôm ôm đã
Chức
chức tiền tiền bốc bốc hơi.
TRẦN
VIỆT NHÂN (10/1996)
Ghé
nhà người quen
một ngày cuối năm
Em lượm mấy cành củi khô
Vườn nhà gió lùa, xơ xác
Vạt rừng bây giờ cạn kiệt
Ngoài đồng chẳng còn rạ rơm
Gió lạnh lùa qua kẽ liếp
Thương em, đôi má ửng hồng.
Củi cháy, khói nồng ấm ấm
Mẹ hơ bàn tay khô gầy
Mưa phùn ngoài hiên rã rích
Vạt áo em còn thơ ngây.
Em kể: năm nay giá buốt
Cá không còn chết trắng đồng
(Cá đồng bây giờ cũng hết)
Em nhìn… ngọn khói… hư không.
Hai người anh trai ra phố
Sung vào đội quân đứng đường
Thảng hoặc nhắn về, vẫn khỏe
Em thì… chưa có người thương.
Tôi biếu mẹ năm chục bạc
Mẹ vái tôi rồi khóc òa
Em chạy ra hiên đứng lặng
Lửa tàn, đêm lạnh, ngày xa.
DƯƠNG
KỲ ANH
(1996)
Lạc khoảng trời
Ngày xưa lúc tôi mười lăm
đâu biết má đỏ
môi hồng để yêu
ngày xưa mộng mơ cũng nhiều
nào đâu dám ngỏ
đôi điều vào thơ
một thời con gái mộng mơ
cứ hình như
để bây giờ xót xa
lá rơi để cây thêm già
sương sa để tóc trắng xòa như mưa.
Ngày xưa lúc tôi mười lăm
áo đâu trắng
đến làm trong nắng trời
làm dáng cũng giản đơn thôi
nào đâu kiểu cách theo thời
mà theo
con chuồn chuồn đậu cành leo
hoa bìm bìm tím nhạt phèo giấc trưa
có ai đi tìm ngày xưa
cho tôi theo với
làm thơ tặng người.
Ngày xưa đã ngày xưa rồi
tôi tìm tôi
lạc khoảng trời
mênh mang
bới lên giữa đống
lỡ làng
một con đom đóm
mơ màng
ngủ quên.
BÙI
KIM ANH
3/1996
Nhớ
Cuối
cùng anh cũng chạm vào mùa đông
Khăn quàng
Áo ấm
Hà Nội môi hồng
Cuối cùng anh cũng đã cầm tay chiếc là bàng
đỏ từ mùa thu cũ
Nhưng không có ai
Mùa đông đi qua với tiếng thở dài
Chiếc vĩ cầm từ mùa thu cũ
Thôi.
anh về với hàng me lá đổ
với hàng me mùa Tết xanh non
li ti xanh cốm
nơi bốn năm trước
lá đã ngủ trên tóc người con gái
trước lúc đi xa
để lại cho anh
Tết vắng
quê nhà
Thôi.
anh – về – nhé
Đông – Thu.
ĐỖ
TRUNG QUÂN
Tưởng
đụng đầu ngàn mây
Khi ta về Đà Lạt
Người tình trong mơ đây
Bao năm giờ mới gặp
Rưng
rưng lòng muốn khóc
Lúc xuống phố cuối chiều
Ngựa xe buồn lóc cóc
Mơ mơ đồi thông reo.
TRẦN
DZẠ LỮ
7/1996
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét