TIẾC RẺ
“Quốc trưởng” Hitler đánh cờ với “Thủ tướng”
Mussolini trong góc công viên địa ngục dày đặc bông cứt lợn.
Phút giải lao, Hitler nói, giọng tiếc nuối:
“Cứ tưởng vài năm nữa mình sẽ nắm gọn nửa
trái đất trong tay, thế mà…”.
Mussolini hỏi: “Sao lại một nửa?”
“Nửa kia mình chia cho anh em, người một
ít”.
Mussolini cười xòa:
“Trong số anh em đó có tiểu đệ không?”
“Tất nhiên, nếu mình chưa bị alzheimer! Từ
giữa 1944 mình vướng đủ thứ bệnh”.
Hitler cúi nhìn những con cờ, buồn rầu.
“60 năm qua chúng ta đánh cờ với nhau, đại
huynh thấy có điều gì đặc biệt?”.
“Không”.
“Đệ luôn thua, dù có thể thắng đại huynh
bất cứ lúc nào!”
“Hay, mình vô ý!”
Ngẫm nghĩ giây lát, Hitler hỏi:
“Điểm giống nhau lớn nhất của chúng ta
là gì?”
Một lúc lâu, Mussolini vẫn không tìm thấy
câu trả lời.
“Chết dữ!... Đó là đặc điểm của các “dị
nhân”, trước kia là Lưu Thiếu Kỳ, Park Chung Hee, mới đây là Gaddafi”.
HÙNG
BIỆN
“Bài diễn văn ông đọc trên tivi hôm qua
tuyệt vời, tôi chịu. Chỉ có ba, bốn ý mà ông kéo đến 50 phút”.
“Đó là tuyệt chiêu của nghệ thuật viết”.
“Viết à?”
“Nó là tác phẩm của gã thư ký của tôi. Hắn
là tiến sĩ triết, thạc sĩ ngôn ngữ học, vốn là con cáo chính trị đuôi dài hai
thước”.
“Ra thế”.
“Lâu lâu mới được nói trước công chúng,
ta phải chơi cho đáng đồng tiền bát gạo”.
“Có lý!”
“Khi có việc thì hắn (gã thư ký) hỏi
tôi: sếp muốn xài kiểu nào, nội dung gì. Tôi nói ngắn gọn các ý chính, rồi chọn
một trong hai cách, Mao Chủ tịch hoặc Fidel Khủng long”.
“Sao lại có Mao ở đây?”
“Nói trên dưới một tiếng, và nhét vào đấy
nhiều triết lý, châm ngôn, thành ngữ là theo cách của Mao vĩ đại. Nói thật dài,
quanh quẹo, tràng giang, bao la thiên địa, từ một tiếng rưỡi trở lên là theo
cách của Fidel đáng kính”.
“Hiểu rồi. Ông ấy thường bắt dân Cuba
nghe những bài nói hai, ba giờ đồng hồ”.
“Không đơn giản, đó là nghệ thuật, thường
đem lại kết quả tốt cho diễn giả. Khi kết thúc cuộc nói chuyện, người nghe luôn
vỗ tay rất lớn, rất lâu, vì họ mừng, được về!”.
“Cái đám quần chúng tội nghiệp và đáng
yêu”.
LẠ
“Mông Cổ và Bắc Hàn có điểm giống nhau lớn”.
“Giống gì?”.
“Nằm gần Tàu Phù”.
“Điều này xấu hay tốt?”
“Còn tùy”.
“Không chập chờn, nói rõ vào”.
“Lúc tốt, lúc không. Nhưng có chỗ đáng
nói: Cả hai thường mất ngủ, và hay chiêm bao thấy thằng Tây Tạng”.
“Tây Tạng, sao vậy?”
“Đó cũng là thằng nằm gần “Cộng hòa Hữu
Hảo”.
“Hiểu rồi, bỏ mẹ!”.
“Chẳng bỏ ai! Rất dễ thấy, gã to xác đó
chỉ giỏi ăn uống, khạc nhổ. Nếu gã thiện chiến như Nhật, Do Thái thì ta nằm
trong bụng gã mấy ngàn năm rồi”.
“Nên biết, Trung Hoa này khác lão Tàu
cũ. Hơn chục năm qua họ làm ăn ồn ào ở châu Phi, mới đây còn thậm thụt với mấy
nước Bắc Âu để tìm đường vào khai thác quặng ở vùng lạnh Greenland… Bạn nghe
nói phi thuyền Hằng Nga bao giờ chưa? Qua 2014 nó sẽ đáp xuống mặt trăng đấy”.
“Nghĩa là họ hơn đứt ta?”.
“Không nói hơn thua… Cái thấy rõ là họ có
nhiều thứ để khoe”.
“Lạ, lo cho 1,3 tỉ mồm ăn no đã khó, lại
còn có thể khoe!”.
QUÊN
ĐI
Xem truyền hình, có những người, những cảnh
ta gặp đi gặp lại nhiều lần làm ta nhớ, dù nhớ chẳng để làm gì.
Những anh chàng cao ráo, trẻ, cầm dù che
nắng cho mấy ông lớn – Những anh nô tài (phim Tàu) quỳ gối, tự vả mặt mình, kêu
to: “Nô tài đáng chết!” – Những dân quê, dân nghèo thành thị quần áo lôi thôi,
mặt mũi hốc hác, lúc nào cũng nói với giọng hân hoan: “Tôi phấn khởi”.
Ấy là những thứ thường thấy, nhưng vẫn
có một cái gì đó không quen. Bên cạnh, có những chuyện quen với người này nhưng
lạ đối với người khác… Trong quán cà phê làng, tốp nông dân vớ được một tờ báo
cũ, (Tuổi Trẻ CT 5-11-2011), gặp trang quảng cáo của du lịch Viet.com.vn. Anh
nông dân trẻ đọc đi đọc lại mẩu tin: “Đi Hàn Quốc, 6 ngày, 18 triệu. Đi Pháp,
Hà Lan, Đức, 10 ngày, 78 triệu. Đi Hồng Kông, 6 ngày, 16 triệu.” Mấy ông già thắc
mắc, đi chơi mà tốn kém thế à. Tiền đâu mà họ đi ngon thế. Rồi nói, ỉu xìu:
“Dân làng ta xưa nay, từ ngày lập làng, chưa ai biết đến cú đi kiểu này”. Ai
cũng hoang mang. Đối với người cả đời chưa bao giờ làm có dư 20 triệu mỗi năm,
những con số “ăn chơi” này thật khó hiểu, kinh dị! Họ bàn tán, mổ xẻ trang quảng
cáo. Họ không tin, ngơ ngác, rối trí. Nhưng rồi, ít lâu sau, họ quên! Những
công việc quen thuộc, nặng nhọc, thu nhập thấp chờ họ, bao vây họ (họ biết hỏi:
tiền đâu người ta đi chơi sang thế, nhưng chưa biết nghĩ: bao giờ mình được du
lịch xa như thế)… Rồi thời gian qua đi, rồi những chuyện đời mới xảy ra, tấp nập,
hỗn độn. Ai cày cuốc cứ cày cuốc, ai du lịch đường dài 30 triệu, 50 triệu mỗi
chuyến cứ tiếp tục lên đường. Sự kiện mới che lấp vấn đề cũ. Sự cố đáng tiếc
sau chồng đè lên thành quả rực rỡ trước! Nhàn nhạt, rờn rợn, lành lạnh! ./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét