Cách đây
hai năm, một chiều hè, trong một quán ăn gần biển Nha Trang, lần đầu tôi gặp
anh Đặng Cước. Được giới thiệu, anh là người chơi thơ, nhưng trông tướng mạo
anh không giống thi sĩ. “Anh chàng này nom quen quen.” Mãi sau, nhớ ra, tôi
thấy anh giống Lê Hồng Hảo, vận động viên bóng chuyền nổi tiếng. Anh là kiến
trúc sư, dáng người anh như vận động viên thể thao, nhưng anh đang say mê làm
thơ, thú vị ở chỗ đó!
Sau 4
tiếng đồng hồ lai rai trong cái quán trên con đường có nhiều cây phượng ấy,
hiểu biết nhau chút ít, tôi nhận ra: quả là anh gần gũi với thơ. Thật ra, chẳng
có một tiêu chuẩn, một quy định nào chứng nhận một người hợp với nghề này hay
nghề kia, nhưng Đặng Cước khác với những tay chính trị nói năng khéo léo, hoặc
những vị doanh nhân lanh lợi “quá đáng”, năng nổ xông xáo “quá cỡ”, khiến người
đối diện phải cảnh giác. Anh yêu thích, và hiểu thơ khá sâu.
Ít lâu
sau, tôi nhận được một tập thơ của anh. Tập sách in vi tính, dày dặn, bìa và
phụ bản đẹp. Có khoảng trăm rưỡi bài thơ, đa số làm thể ngũ ngôn tứ tuyệt. Thơ
ngắn, rất ngắn, cô đúc, như thơ Haiku của Nhật. Chỉ một bài dài 16 câu. Ba bài
8 câu. Hai bài 2 câu. Còn lại đều 4 câu… Nội dung phong phú. Anh viết về bằng
hữu, về vợ con, về một cô hàng rong, một chàng trai trẻ nghiện ngập. Chúng ta
bắt gặp trong đó những quán rượu, nhiều chùa, phật, thiền, (anh có nhiều bạn
trong giới nhà chùa). Điểm nổi rõ, bao trùm, là nỗi buồn nhè nhẹ, buồn nhân
thế, buồn về sự mong manh của kiếp người.
Sự buồn, lang thang đơn độc
Sự nhớ, nắng quái chiều hôm
(Tự nhiên)
Mây mờ giăng khắp lối
Gieo nỗi buồn thiên thu
(Chợt nghĩ)
Các ý
tưởng an nhiên, những suy ngẫm về cuộc sống, về sự hữu hạn của đời người, được
nói đến khá dày, khá đạt.
Thuyền trăng trôi lơ lửng
Giữa khung trời mờ sương
(Đôi bạn)
Thiên hạ
ví: thi nhân đến với thơ như bướm tìm hoa, trăng đến với gió. Thơ là những hàng
cây trong phố. Thử hình dung một thành phố thiếu cây, không có vườn hoa, công
viên, nhìn đâu cũng gặp bê tông, xi măng… Có gì phân biệt giữa một nông dân làm
thơ, và một viên chức làm thơ? Đâu là đặc điểm của một người chơi thơ và một
nhà thơ “chuyên nghiệp”? Có thể trả lời “có”, hoặc là “không”, vì nó mù mờ,
chẳng rõ ràng. Chỉ chắc chắn một điều: ngoài phần vật chất, con người còn có
tinh thần. Nếu để vật chất bành trướng, lấn át, người ta sẽ thô thiển, lố bịch,
hung bạo, tàn nhẫn, gần với con thú. Vậy nên, phim ảnh, nhạc họa, thơ ca, những
thứ thoạt trông có vẻ phù phiếm, nhưng là tường rào giữ cho con người không rơi
xuống hố tầm thường, dung tục.
Anh Đặng
Cước có nhiều, thật nhiều ý hay, lạ, nhưng đáng tiếc lắm lúc anh viết chưa đến
chỗ tận cùng của vấn đề, nên có vẻ giống những bức phác họa. Và tôi nghĩ, phải
chi tập thơ có thêm vài bài lục bát, chừng chục bài làm theo các thể thơ khác
nữa thì tác phẩm sẽ mượt mà, đa dạng hơn.
Một cành mai nở muộn
Bơ vơ đứng giữa vườn
Một người ngồi lặng lẽ
Điểm lại đời mưa tuôn.
(Xuân muộn)
Đây là
hình ảnh đẹp, và buồn. Người ngồi lặng lẽ, một cành mai, là thơ, là triết, nó
đọng lại lâu trong lòng người đọc ./.
Văn Tánh
*
Đọc tập “Thơ Phù Vân, Đặng Cước”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét