1 thg 11, 2015

HÔM QUA NÓ CÒN ĐI HỌC

   
        Mỹ Dung đến lúc tôi đang loay hoay chấm bài. Vốn là chỗ quen thân nên sau khi chào hỏi, Dung tới ghế bành ngồi đọc báo, tôi tiếp tục làm việc.
        Chấm xong bài cuối cùng, tôi hỏi:
        “Sao sáng nay cháu không đi học?”
        “Thưa, cháu bận việc nhà, xin nghỉ ạ.”
        Mỹ Dung là bạn thân của Thiên Thanh, con gái tôi, đang học lớp mười một.
        “Cháu đọc gì đấy?”
        “Thưa chú, Đôrêmon ạ.”
        Tôi cười:
        “Cháu qua thời Đôrêmon rồi. Nay đọc Mực Tím, Hoa Học Trò chứ?”
        “Dạ, cháu mua thường xuyên Tuổi Hồng, Áo Trắng. Và cháu cũng đọc cả Tiền Phong, Thanh Niên của anh Duy nữa. Cháu ráng đọc nhiều vì cháu yếu văn… Nhưng nếu nói về ý thích thì cháu thích các bộ truyện tranh: Tây Du, Đôrêmon, Lá cờ thêu sáu chữ vàng, Sơn Tinh Thủy Tinh.
        Mỹ Dung cười. Tôi cũng cười.
        “Dạ, có thể nói, cháu chưa được lớn lắm!”.
        Tôi đưa một bài tập làm văn cho Dung xem:
        “Cháu đọc thử bài này, của đệ tử ruột chú, hay lắm.”
        Đọc xong, cô bé hít hà, trầm trồ:
        “Quá hay, như các bài văn mẫu. Lớp tám mà viết tuyệt thế này!”.
        Ngẫm nghĩ một lúc, Dung nói: “Cháu đọc nhiều sách tập làm văn,vô số bài mẫu, nhưng sao cháu viết vẫn không hay. Trọn năm lớp mười cháu chỉ được một bài văn 6 điểm, số còn lại là dưới 5 điểm… còn năm nay… Cháu thấy văn là môn khó nhất, chú ạ”.
        “Chắc thế, nó rộng, lại có tính “co giãn”, cho nên đôi khi hơi phức tạp!”.
        Mỹ Dung lấy trong mũ ra một chiếc phong bì màu hồng.
        “Nhờ chú trao giùm cái thiệp cưới cho Thanh”.
        “Thiệp hồng? Ai thế, Dung?”.
        “Thưa chú… của cháu ạ.”
        Tôi hết sức ngạc nhiên. Nói cho đúng là tôi sửng sốt. Dung lấy chồng! Thật sao?… Nó còn nhỏ quá. Sao tôi chưa hề nghe Thiên Thanh nói tới chuyện này? Lúng túng, bối rối, tôi hỏi Dung dồn dập: “Chuyện này bắt đầu từ bao giờ? Cậu ấy là ai, làm gì, ở đâu?” Dung nói lí nhí, ấp úng, tôi chỉ nghe loáng thoáng: “Ông ấy là… má cháu nói… má cháu bảo… ở Tân Thành.”
        Mỹ Dung ra về. Tôi tới võng nằm, nhìn chồng truyện tranh bừa bộn trên bàn. Tôi chẳng nghĩ được gì. Tôi vẫn còn ngạc nhiên.
        Chừng nửa giờ sau, Thiên Thanh về. Tôi phẩy phẩy tấm thiệp, chờ xem phản ứng của nó:
        “Con có thiệp mời ăn cưới”.
        “Của Mỹ Dung phải không, ba? Con biết rồi”.
        “Chính Dung đem đến. Nó chờ con khá lâu”.
        “Chúng con cũng mới biết sáng nay, ba ạ. Mỹ Dung giấu kỹ… Trời ơi, tội nghiệp nó biết chừng nào”.
        Tội nghiệp nó? Lấy chồng sao giống như gặp chuyện xui rủi.
        “Bốn hôm nữa Dung lấy chồng. Thật chẳng khác gì chuyện con gà đẻ ra cái thúng! Ba biết không, chồng của nó, một ông ngót nghét bốn mươi, có hai con.” – Thiên Thanh nghẹn lời. “Ông ta không có vợ, nhưng không phải góa vợ. Bà vợ bỏ đi đã lâu, biệt tăm, vì không chịu nổi sự hà khắc… Ông ấy cộc cằn, hung tợn, mắng đánh vợ đều đều”.
        Tôi nghe, và cứ nghĩ “thật vậy sao… lẽ nào như vậy”.
        “Biết thế, nhưng vẫn nhào vô. Nhắm mắt lăn vào, cố đấm ăn xôi… Nhưng tụi con biết đây là quyết định, là sự tính toán “cao siêu” của mẹ Dung. Nó có biết gì đâu. Nó mới mười bảy tuổi mười tháng. Người ta nói, ông ấy giàu nhất nhì Tân Thành, có nhiều xe chở khách, có nhà máy nước đá, máy xẻ gỗ.. Rõ ràng nó liều mình lấy hai cái nhà máy và những chiếc xe đó.
        Thiên Thanh tới bàn, ngồi úp mặt xuống chồng sách, dường như nó khóc. Lát sau, nó nói: “Tối qua Dung đến từ giã cô Hồng, giáo viên chủ nhiệm, cô trò ôm nhau khóc mùi… Thời nay mà còn gả bán kiểu ấy, như cách đây nửa thế kỷ… Mỹ Dung đáng thương… Trời ơi, hôm qua nó còn đi học!”
        Tôi xuống nhà dưới rửa mặt, thấy rằng mình vừa biết thêm một chuyện thuộc loại “vô lý mà có thật”./.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét