Lăng vua Tự Đức
Thập phương du
khách viếng thăm
mấy ai thấu nỗi
trăm năm – cuộc người
lâu đài lăng tẩm
Huế ơi
u trầm thăm thẳm,
không lời cùng em
gió xưa khẽ động
cánh rèm
người thơ đâu để
em tìm tri âm.
Vương triều bao
cuộc thăng trầm
khuê văn lạnh lẽo,
rêu phong dấu hài
hồn thơm ở chốn
tuyền đài
linh thiêng hiển
hiện gặp người viếng thăm
không hương
khói, chẳng ngày rằm
nhận nơi em một
tấm lòng nữ nhi.
Hai hàng tượng
đá ngoài kia
vô hồn đứng giữa
bốn bề gió mưa
em về tìm đến
người xưa
một cây sứ trắng
cũng vừa trổ bông.
2/2001
Đặng
Nguyệt Anh
Trái tim
người thiếu nữ ấy
đã hát với tôi
những tình khúc
buồn bã nhất
nàng ca ngợi
Chúa
như tôi ca ngợi
nàng
nàng ngưỡng mộ
Chúa
như tôi ngưỡng mộ
nàng
cuối cùng
kẻ xấu xa nhất
cõi đời
kẻ ích kỷ nhất
trần gian
phải chăng là
tôi
nàng như cánh dạ
lan hương
nở ngoài hiên
tôi mỗi tối
nàng như quả nho
tây
đong đưa trong
gió mới
tôi tìm thấy
nàng ở khắp nơi
có thể là trên
những con đường
dẫn ra khu ngoại
ô
heo may chiều
rét mướt
hay trên bầu trời
xám đục màn sương
nàng là bóng mát
kỳ diệu
thật cần thiết
cho tôi
nên mỗi khi từ
giã nàng
trong đêm tối,
nơi một ngã ba nào đó
tôi nghe trái đất
muốn nổ tung
và đời sống
như dừng lại
dưới chân tôi
đêm nay khi tiếng
thánh ca nhịp nhàng trổi lên
tôi đã nhớ nàng
nhạc dìu tôi
trong mưa
qua một cõi đời
nào khác
phút chốc những
phiền muộn trong lòng
tan đi cùng
sương khói
nếu đêm nay trời
còn mưa bay
nếu đêm nay nàng
đến bên tôi
tôi sẽ nói rằng
Thérèse ạ, tôi
yêu em ngàn kiếp
dù biết cuộc
tình ta giống như bọt nước
có một ngày rồi
sẽ vỡ tan.
Phạm
Cao Hoàng
1972
Đơn sơ
Ta đơn sơ
như cỏ thôi
Phải
đâu dấu hỏi mà đời phân vân
Có ta trời thản nhiên xanh
Không
ta mây trắng yên lành vẫn trôi
Mai kia vắng
bóng ta rồi
Trời
mây ở lại cõi người muôn sau.
Lê
Khánh Mai
Tìm hồn cho chữ
Lam lũ đôi tay
Cày
xới cánh đồng mộng mị
Gieo
hạt lơ ngơ.
Lầm lũi câu thơ
Khai
thác tầng tầng ý tưởng
Cài
đặt ngôn từ lơ mơ.
Từng trang sa mạc
Chùng
tâm thức bút nghiên
Đồng
hoang bỏ ngỏ
Thân lau hồn cỏ
Đá
núi ngồi thiền
Câu
thơ đậm màu cổ tích.
Tôn Phong
Hải đăng xưa
Ngọn
đèn xưa vẫn cháy
Con
tim em ấm nồng
Thời
gian trắc trở mấy
Biển
vẫn cứ mở lòng.
Em về phía thương mong
Ngàn trùng xa đến vậy
Yêu sao dấu dã tràng
Trọn một đời xe cát.
Ngày
mông lung, em hát
Bản
du ca cuối mùa
Đêm
địa đàng, em tát
Cho
cạn dòng cô liêu.
Hải đăng có lúc buồn
Như mắt em vời vợi
Nhưng sá gì em hỡi
Tóc bồng bay qua truông.
Ngọn
đèn xưa vẫn trông
Tình
yêu như cốm mới
Em
dịu hiền, không nói
Biển
vẫn nhớ mùi hương.
3/2012
Trần Dzạ Lữ
Tha hương
Đá núi thấm hơi sương
Giữa
non ngàn mờ mịt
Mây
xám trời tha hương
Cõi
người mênh mông quá.
Cõi không
Nằm ngửa mặt bên sông
Ngó
trời xanh mây trắng
Thấy
gì giữa tầng không
Tiếng
đời rơi tịch lặng
Văn
Công Mỹ
Sau
bức bình phong sặc sỡ
Ta
về cùng với ta thôi
Niềm
vui chợt bay theo gió
Tay
không còn lại một đời
Dường
như có ai gõ cửa
Ồ
không, lá rớt thôi mà
Nhà
ta, hơn ngàn cây số
Một
mình ta với đêm xa
Ngày
vui trườn qua dốc mỏi
Mơ
chi tiếng bước chân người\
Ngủ
đi ngủ đi, nỗi nhớ
Ngoan
nào nước mắt, thôi rơi.
Phạm Dạ Thủy
Mưa trái mùa
Mưa
rơi như nước mắt
Trời
thương ai nhớ ai
Xám
một màu tro lạnh
Nắng
vàng xưa chớm phai
Giọt
dài thương giọt vắn
Bong
bóng vỡ trong chiều
Đêm
dày trên cỏ ướt
Thương
hoa gầy liêu xiêu
Mưa
rơi như nước mắt
Gõ
nhịp buồn vô tâm
Lời
mưa như vết cắt
Thương
tích đầy dấu chân
Bao
giờ trời ươm nắng
Lững
lờ mây trắng bay
Khắc
vào ta dấu lặng
An
nhiên trái tim này.
Phạm Dạ Thủy
Huế, ngày về
Ngày
về - về Huế - Huế xưa
Về
em xuân muộn anh vừa chớm thu
Đưa
nhau ra bến sa mù
Lơ
ngơ kỷ niệm chần chừ bước theo
Lòng
em đẩy nhẹ mái chèo
Trôi
đi… trôi với bọt bèo lòng anh
Đưa
nhau qua mấy cửa thành
Màu
rêu bất tuyệt còn xanh não nùng
Xưa
chờ em cửa Chính Đông
Anh
in vào đá nỗi lòng héo hon
Xưa
tìm em cửa Hiển Nhơn
Đá
câm gạch lạnh rêu mòn dấu tay
Sao
lòng nghèn nghẹn nước mây
Trôi
đi… trôi với tháng ngày mù sương
Đưa
nhau qua những con đường
Thâm
u lá rụng cuối vườn tịch liêu
Xưa
em guốc mộc khua chiều
Giấu
trong tà áo ít nhiều vu vơ
Anh
qua cửa Phủ đứng chờ
Chiều
em về muộn… rêu mờ dấu chân
Sao
lòng gợn sóng bâng khuâng
Mây
trôi, nước lại ngập ngừng chưa trôi
Tan
nhanh, bèo bọt một thời
Mái
chèo tâm sự rã rời lòng nhau
Đưa
anh lên ngọn giang đầu
Chia
ly ngày ấy rầu rầu Huế mưa
Sông
Hương no nước căng bờ
Tim
anh cuồn cuộn… lững lờ tình em
Phạm Ngọc Lư
Những câu thơ trên đường
Đất nước đi càng sâu
Lòng càng đằm thắm mãi
Lòng đã xao động rồi
Không bao giờ tĩnh lại.
Mùi khói thơm vị cá
Xui tôi nhớ khoang thuyền
Những đêm dài bám biển
Bãi dương nghe triều lên.
Gió nóng thổi xác xơ
Bụi bay mù đỏ mắt
Ôi tôi nhớ mẹ già
Nhà xiêu ven động cát.
Đâu những sớm gió se
Giống mùa thu đi học
Leo đèo và vượt dốc
Đùa nhau như trẻ con.
Đâu núi cao chon von
Màu mây từ cổ tích
Tiếng chày khua thậm thịch
Giọng hò lan trong sương.
Con chân đất đến trường
Bố lưng trần lên rẫy
Bao lâu bao lâu rồi
Kỷ niệm còn thức dậy.
Bằng
Việt
Trở về Hòn Dữ
Trở về Hòn Dữ tháng ba
Tình
cờ nghe lại tiếng gà rừng trưa
Thong
dong sợi khói đong đưa
Bóng
người xa cũ sao chưa gọi thầm
Cỏ trong kỷ vật trăm năm
Dư
hương còn đó chỗ nằm còn đây
Xạc
xào gió động rừng cây
Hình
như mạch đất ắp đầy suối trong
Tháng ba nắng ấm trong lòng
Gà
rừng vẫn gáy bên dòng thời gian
Tranh
quê đường nét dịu dàng
Ta
về bóng núi muộn màng chờ ai.
8/2009
Trần Vạn Giã
Xuân muộn
Một cây mai nở muộn
Bơ
vơ đứng giữa vườn
Một
người ngồi lặng lẽ
Điểm
lại đời mưa tuôn
Phù
Vân
Có một cội mai phiền, nở muộn
Bơ vơ đứng giữa xác xơ vườn
Người ngồi lặng lẽ như thiền
Nhìn
hoa điểm lại mưa tuôn đời mình
Lư Sơn diễn nghĩa
Cành
mai xuân nở muộn
Cô đơn vườn nhà ai
Còn ta đời lữ thứ
Hiu
quạnh suốt đêm dài
Lê
Vũ góp tiếng
Nỗi niềm quê cũ
Từ
ngày chim bỏ vườn quê
Trăng
về lối cũ người tê tái lòng
Gió
buồn hiu hắt qua sông
Sương
đôi bờ cũng chạnh lòng nhớ ai.
Cây
nghiêng chiếc bóng hao gầy
Hoa
như có chút nhạt phai trong hồn
Lúa
đang xanh cũng phập phồng
Sợ
trời nắng hạn mưa giông thất thường.
Bao
mùa lá rụng cô đơn
Cau
thơm đã nhuộm nỗi buồn vào tim
Miếng
trầu cánh phượng ai têm
Mà
rau quê chợt đắng niềm nhớ thương.
Trần
Đình Thành
Những nhịp cầu đen buồn bã
anh
lầm lũi như kẻ lạ mặt
sớm
tinh sương đạp xe qua cầu
cầu
gập ghềnh như đời anh xuôi ngược
nên
không cầm được nỗi lo âu
mùa
nước lớn nước xuôi cuồn cuộn
bóng
chim qua soải cánh mù tăm
mây
xuống thấp cùng mưa buồn vỡ chết
anh
lặng thầm nay đã bao năm
hỡi
những nhịp cầu đen buồn bã
có
buồn không những sớm mưa qua
có
se sắt như lòng tên đãng tử
đã
dừng chân đứng lại bên bờ
có
heo may như đầu tháng chạp
thổi
đầy trời, thổi giạt bóng mây xa
mùa
nước cạn cát trùng trùng cuối bãi
cỏ
rêu kia xa cách đời nhau
anh
dõi mắt mà trông niềm ly biệt
như
lòng sông khô nước dưới chân cầu
chân
đã qua mắt còn nhìn lại
cầu
thì cao sông nước thì xa
nên
ngàn năm lạnh lùng soi đáy nước
không
làm sao nối được lòng chúng ta
hỡi
những nhịp cầu đen buồn bã
đã
bao năm không nối được lòng nhau
thì
ngàn năm cũng hoài mong đợi
như
cầu cao soi bóng đáy sông sâu.
Phạm Cao Hoàng
1972
Nước mắt chảy về đâu
Đã
lâu mình không khóc
nước
mắt chảy về đâu
chai
lì nỗi khổ đau
hay
trái tim hoang mạc.
Nhớ một thời nước mắt
khóc tình yêu đầu đời
giọt vui như hạt ngọc
giọt buồn tựa sương mai.
Hoa
phượng cháy bên trời
lòng
rưng rưng cuối hạ
nghe
hàng cây trút lá
thu
xưa sầu mênh mông.
Lại khóc với mùa đông
bao đêm dài trở gió
hạnh phúc rồi tan vỡ
khi một người quay đi.
Nước mắt đã cạn khô
tự lúc nào chẳng biết
bỗng đêm nay ta khóc
nhận ra mình tóc sương
Lê
Khánh Mai
Thu ẩm
hoàng hoa
Mỹ tửu hề
Như hồng nhan
Uống thôi, chốc nữa đêm
tàn rượu chua
Uống đi, thu đã cuối
mùa
Ngoài hiên gióng giả tiếng
mưa xót lòng.
Trải manh chiếu cũ nằm chung
Dễ chi thu dạ tương
phùng tao nhân
Ba mươi năm giỡn phong
trần
Đêm nay nằm khểnh thẳng
lưng cười khà
Cảm hoài nâng chén
hoàng hoa
Chao ôi, màu rượu có
pha sắc lòng.
Phạm
Ngọc Lư
9/2006
Trong giấc mơ tôi
Bất chợt có – bất chợt không
Tôi mơ giấc mơ về một
triền núi lạ
Ở nơi đó đầy sương và gió
ấm lạnh nghiêng theo tiếng
lá xa cành
Tôi như con chim xếp cánh giữa mùa xanh
mặc dòng suối chuyển
mình xuôi về muôn ngả
Ai đã rắc nỗi buồn trên từng vuông cỏ
cho gã lãng du tìm
không ra chỗ hẹn hò
Dẫu không đợi – dẫu không chờ
em ném vào tôi nụ tình
man dại
Đã bao tháng – đã bao năm
thời gian chừng xa
ngái.
Em ở nơi nào! Ơi em gái núi
Tây Nguyên buồn, mùa đã
gọi mưa bay.
Cao
Nhật Quyên
Không còn nắng trên đồi
Không còn
nắng nữa trên đồi
Tôi lên với bóng
nói cười quạnh hiu
Thiên An ơi, một nửa chiều
Công Huyền Tôn Nữ
nơi heo hút nào.
Trần
Dzạ Lữ
Ngó sen
Chòng
chành nỗi nhớ ru hờ
Em về soi bóng lẻ loi một
mình
Đa đoan vì bởi đa tình
Thuở vai chấm tóc đã
thèm chữ yêu
Thấy người, phách lạc hồn xiêu
Trái tim con gái hóa liều
theo anh
Tuổi hoa vừa chớm một nhành
Ngó sen tơ với mộng
xanh biếc đời.
Linh
Phương
Hỏi lòng
Bến kia,
lạnh nến đôi hàng
Phố kia, ôm những con đường lặng im
Nhà kia, đóng cửa im lìm
Sao tôi không đóng nỗi
niềm muội mê.
Trần
Hoài Thư
Ngẫu hứng
Đôi khi
muốn có chút buồn
Mang vui ra đổi mà
không dễ gì
Thế là buồn lại trôi đi
Ngẩn ngơ một chút, quay
về tay không.
Cao
Thoại Châu
Mùa hoa cải
Thôi mà đừng nhớ
Cánh đồng hoa cải
gió đùa mơn man
Đừng làm em khóc
nước mắt mặn mà
Buổi chiều như thể
nỗi buồn tan ra
Giữa cánh đồng hoa
dịu dàng rực rỡ
Như chưa hề xa
vòng tay, hơi thở
Đâu đây ngày cũ
rưng rưng tiếng cười
Mỏng manh hoa cải
vương trên môi người
Nguyệt
Vũ
Nhớ làng
Dài đêm rả rích mưa
suông
Bỗng đâu dăm tiếng ễnh
ương dội về.
Làng quê. Phải tiếng
làng quê
Ao khô hồ cạn não nề
kêu mưa
Làng xưa. Ôi, bóng làng
xưa.
Quẩn quanh trong đục mấy
mùa nước nôi
Lòng tôi. Bao tiếng
lòng tôi.
Tiếng câm tiếng nghẹn một
thời tang thương
Mấy mươi năm ở phố phường
Đêm nay nghe tiếng ễnh
ương nhớ nhà
Nhớ làng vời vợi xót xa
Nhớ quê muôn dặm chắc
là đang mưa
Thấm lòng bùn đọng nước
chua
Ễnh ương đâu biết tôi vừa…
bật kêu.
1986
Phạm
Ngọc Lư
Ngóng xuân
Bời bời cái rét cuối
đông
Se se ngọn gió qua đồng
Xanh xanh lúa thì con
gái
Vàng vàng cải nụ triền
sông.
Đã nghe mùa xuân đang tới
Lấp lóe những tia nắng
hồng
Chào mào hót mừng ngày
mới
Ai còn có nhớ ai không?
Phùng
Tiết
Dòng
sông cạn
Chẳng
còn xanh đến xa xanh
Chẳng
còn bến đợi cho anh gọi đò
Còn
sâu đâu nữa mà dò
Sông
dần cạn để bóng cò ngẩn ngơ
Bên
bồi, bên lở sông xưa
Thuyền
ai lướt giữa đôi bờ hồn tôi
Cánh
diều thả gió lên trời
Tôi
chiêm bao với dòng trôi đến giờ
Tôi
đi giăng lưới, thả lờ
Trăng
suông sáng quá đêm mơ mộng nhiều
Giờ
thuyền rách, bến phiêu diêu
Mái
chèo chẻ củi trong chiều bếp hun!
Vũ Thành Chung
Thấy
Gốc
sứ già còn lại
Trơ
như một thỏi đồng
Điểm
vài hoa vừa nở
Ngước
nhìn trời mênh mông.
Phù
Vân
*
Thương
gốc sứ già đứng đó
Nắng
mưa, trơ một thỏi đồng
Trắng
điểm vài hoa chớm nở
Ngước
nhìn trời, biết: mênh mông.
Lư
Sơn
diễn nghĩa
*
Trơ
gan cùng tuế nguyệt
Kiêu
hãnh gốc sứ già
Cô
liêu bên thềm vắng
Âm
thầm rộ cành hoa
Lê
Vũ
góp
tiếng
Rạch Miễu chiều mưa
Mưa
tràn chân Rạch Miễu
chiều
chết đứng trên sông
ta
về thân ốm yếu
quỵ
ngã trên đất giồng
bên
hiên nhà ai vắng
cây
cỏ còn bâng khuâng
chút
tình xưa chắc nặng
nên
mưa chiều lâng lâng
tới
lui đường xưa quạnh
lau
lách kín ngõ qua
sân
rêu bàn chân lạnh
bóng
người thôi đã xa
Mưa
chiều che Rạch Miễu
đám
bần xưa ngả nghiêng
ta
với đời nhũng nhiễu
một
ngày mưa dưới hiên
thở
dài trên bến vắng
con
đò không đi qua
mái
chèo khua tắt hẳn
sóng
xô bờ cỏ xa
Ôi
một chiều Rạch Miễu
liêu
xiêu bóng ta gầy
mưa
qua còn thấy thiếu
dáng
người dưới bóng cây.
6/2010
Nguyễn
Thanh Khiết
Ba mươi năm
Hẹn nhau tuế nguyệt dần dà
Trở
về phố cổ chớm già tình xưa
Ba
mươi năm nắng lẫn mưa
Rêu
non mái cũ bốn mùa hoa khai
Người
và ta lạnh tàn phai
Ngồi
trông mặt nước sông Hoài, đìu hiu
Trên
đầu nặng một mái rêu
Mùi
thơm cổ kính nhuộm chiều nắng hanh
Cầm
tay trò chuyện loanh quanh
Buồn
vui từng mảnh kết thành bè trôi
Nhìn
ra sông… sông bồi hồi
Ba
mươi năm nữa… ai ngồi nơi đây?
1988
Phạm
Ngọc Lư
Đối ẩm với mưa
Rượu ngon còn một bầu đầy
giao
thừa dốc cạn tháng ngày hư vinh
mặc
người vui tỉnh tình tinh
một
mình mình uống một mình mình say
Rượu ngon rót cạn chén này
uống
cho trôi hết chuỗi ngày cô đơn
uống
xong lựa một khúc đờn
sạch
sành sanh biến tủi hờn biệt ly
Người đi, ừ nhỉ người đi
bỏ
quên tiếng bấc tiếng chì sau lưng
khóc
người lệ dửng dừng dưng
rơi
vào bầu rượu cho lưng lửng sầu
Còn người, uống cạn một bầu
mất
người, nửa chén nát nhầu như dưa
Trắng
đêm thức đợi giao thừa
Chập
chờn đối ẩm với… mưa ngoài trời.
Lê
Quốc Hán
2006
--- Hết ---
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét