3 thg 11, 2015

Tuyển thơ CÒN NẮNG TRÊN ĐỒI 1


Chiều qua châu thổ

Gió xua chiều rút qua sông
Nắng lui cồn bãi, nước rong cửa vàm
Dập dềnh trời chở mây hoang
Mây không núi đậu lang thang mỏi trời
Nhấp nhô bọt nổi bèo trôi
Bọt bèo sóng nước ôm đời cù lao
Tràm xa cánh vạc chờ nhau
Bóng mây bóng vạc điệp màu hoàng hôn
Giồng xa khói điệp bãi cồn
Chiều châu thổ trải nỗi buồn phẳng phiu
Đồng khô rậm tiếng ếch kêu
Mây hoang ủ rũ đăm chiêu rối lòng
Chân trời dang rộng mênh mông
Cố hương thăm thẳm tịnh không lối về
Giang hà im bặt thuyền ghe
Tha phương nhật mộ não nề bèo mây.
                                                         1986
                                                  Phạm Ngọc Lư


Bài không tên

Bên sông ôm đàn ta hát
Chiều xa sóng vỗ mạn thuyền
Quê hương nửa đời được mất
Bóng người sợi tóc bay nghiêng.
Đôi ta chìm sâu bóng núi
Mắt em hằn dấu chân chim
Ngọn lửa đêm nào chấp chới
Chút hương xưa thoảng khắp miền.
Anh hát những lời thơ cũ
Em đàn nhịp phách chơi vơi
Tình tang nụ quỳnh mới nở
Giữ y nguyên một tiếng cười.
Qua nửa phận bèo mộng tưởng
Lòng sen mới mẻ tinh khôi
Cõi người mênh mang vô lượng
Sầu vui vẫn một chữ đời.
                                                   Văn Công Mỹ


Như ngọn gió xuân

có con chim nhỏ
hót trong đời buồn
đèn khuya ngọn tỏ
ru người cô đơn
có bông hoa đỏ
nở trước bình minh
gió về qua ngõ
lòng thơm chuyện tình
đường dài ta đi
vui buồn ai tỏ
tình có nhiều khi
sen tàn còn ngó
còn sớm mai này
đôi lòng cứ ngỏ
đời dẫu vơi đầy
buồn chi – quán trọ
rồi tới một ngày
ta về trong cỏ
thì có xuân này
xin làm ngọn gió.
                         Tần Hoài Dạ Vũ

Đếm

Nhớ rừng, ra biển đếm sông
Lật từng trang sóng hỏi thăm cội nguồn
Lơ ngơ, ngồi đếm tay chân
Ngắn dài thì cũng có ngần ấy thôi.
Quẩn quanh, chỉ tóc đếm đầu
Trắng đen lẫn lộn một màu nhiễu nhương
      Đếm chân, in dấu trên đường
Trước mênh mang lối, vấn vương chéo chồng.
      Quay về, đếm nước chia sông
Dòng nào về biển để không còn mình
      Ra vào, nghĩ quẩn đếm quanh
Đầu năm đếm tuổi chính mình… lại quên.
                                                     Tôn Phong


Hẫng  hụt

Nàng đi qua tôi
Như đi qua khu chợ
Quan sát và chọn lựa
Nàng ghé vào gian hàng đời tôi
Buông tiếng thở dài.
Lần này
Nàng đi bên tôi
Bước qua ly rượu cạn
Tôi chìm trong cơn khát
Ngoài trời mưa bay
Quầng sáng quét nghiêng mặt phố
Một tiếng chim đêm
Hẫng hụt bầu trời.
                                         Tôn Phong


Chợt nghe quá khứ
Ta lên đồi, gọi cánh chim
Chỉ nghe tím một màu sim dại khờ
Chiều nay ra bến gọi đò
Dòng xanh con nước lặng lờ. Dòng xanh
Nuối lòng theo nhánh lục bình
Từ năm tháng cũ dập dềnh bãi xa
Mượn đàn lẩy khúc xuân ca
Chợt nghe quá khứ vừa sa xuống lòng
Đưa gương soi mảnh tình không
Mới hay tóc gió trở bông lạnh vàng
Trăng tàn. Từng giọt. Trăng tan
Hắt hiu bóng nhớ. Mang mang điệu buồn.
                                      Cao Nhật Quyên


Uống rượu cùng bạn cũ
Một đêm nhớ bạn, tôi về
dưới trăng cụng chén xuân thề đầy vơi
uống bao nhiêu giọt rượu đời
đắng cay theo chuỗi khóc, cười hợp tan
Từ khi bỏ phố lên ngàn
vay cây lá, mượn không gian núi rừng
nắng mưa đè nặng trên lưng
hẹn thời gian, sẽ trả dần tuổi xuân
Vẫn còn trăm cuộc rượu gần
buổi xa xin để dành phần mai sau
ở đây hoa trái xanh màu
muông chim thú, phải lòng nhau, gọi chờ
Hoài công chốn tịnh, non thiền
rượu suông bạn uống như điên… ấy mà
đêm nay mây trắng la đà
thả trăng rơi xuống bến nhà, bạn tôi.
                                      Cao Nhật Quyên
                                                        9/2006

Nụ hôn

Mùa đông không liên miên liên miên
Khi hàng rào tầm xuân rắc nụ quanh nhà như ấp ủ cánh đồng hạt lạ
Anh hôn em tan bóng tối
Nụ hôn xuyên sang thiên niên kỷ mới
Phiêu du ban mai lấp lánh
Bềnh bồng anh bồng em
Bềnh bồng màu xanh mầm mầm lửa biếc
Trời đất căng mùi thơm ấm áp
Những em bé bay trên cao – bầy thiên thần mắt như nho chín
Đang thì thầm khắp chúng ta:
Hãy yêu nhau cho mùa xuân mãi mãi!
                                        Vi Thùy Linh
                                                        1/2001


Mùa phượng hồng
có ai qua đó góp dùm tôi
những đám mây bay trắng một trời
những bông phượng đỏ màu nhung nhớ
gửi làm quà tặng buổi chia phôi
sẽ xa, thôi cũng đành xa nhé
người về cuối bãi kẻ đầu sông
có chút gì đau như cắt ruột
tay chào, tay vẫy, nón che ngang
bỗng dưng tôi thấy mình tiêng tiếc
những tà áo trắng nắng nghiêng nghiêng
những bàn tay giở lần trang sách
e ấp tờ thư trước cổng trường
sẽ xa, thôi cũng đành xa nhé
người về cuối bãi kẻ đầu sông
bóng hoa bay mấy chiều tan tác
hoa rụng ba năm trắng bến hồng

rồi mai khi gió mùa thu tới
khi nắng tàn phai trên lối xưa
có biết người xa xôi trở lại
hay là biền biệt đến muôn thu.
                                     Phạm Cao Hoàng
                                                          1973


Đóa hoa tìm thấy

Đóa hoa đỏ nhỏ nhoi
Tự bao giờ mọc ở nơi thanh tĩnh ấy

Khi em khép lại cánh cửa sau lưng
Khi em ở giữa con đường
Giữa mưa sương
Giữa lo âu
Đóa hoa có một tiếng nói thầm thì
Thấu suốt và sẻ chia
Những ô ngăn buồn vui

Có một ánh mắt
Khắc ghi lên cây lá
Khắc ghi lên cánh chim bay, tiết mùa
Cho em yêu thương

Có một sự khoan hòa
Thổi về em làn gió dịu êm
Gởi cho em niềm tin cậy bình yên

Ôi đóa hoa
Như sự nhẫn nại
Như trái tim quảng đại
Cho em tìm thấy
Một chốn về.
                                     Tôn Nữ Thu Thủy


Thu xa người

Một người đi phương Bắc
Một người về phương Nam
Lá rừng thu úa vàng
Sao nghe buồn vời vợi

Người đi về dưới đó
Ta đi lên trên này
Thu gầy lá chưa bay
Mà đau thêm nội cỏ

Cầu xưa dài vô tận
Gió lồng lộng đầy xe
Sợi tóc người hôm qua
Mùi hương còn bỏ đó

Chờ ai, chờ ai đây
Sầu treo lên rừng cây
Mùa thu lá không bay
Để hồn ta heo may.
                                       Trần Hoài Thư



Mong manh tình hờ

      Nắng rơi xuống phố, em còn
Mơ hoa, mộng bướm, bên vườn thanh tân

      Giữa đời, sắc sắc không không
Gặp nhau đúng chỗ quay mòng của thơ
      Mỏng manh, một mối tình hờ
Mà sao trĩu nặng, mong chờ buốt tim.
                                        Linh Phương


Không gian riêng

Không gian chỉ mấy mét vuông
Ngày qua tháng lại đêm trường cô đơn
Ai đi, ai ở, ai buồn
Ai người trông đợi, ai vương vấn sầu
Thơ buồn dù viết ngàn câu
Trao ai, ai nhận nỗi đau ruột tằm
Giọt mưa rơi cõi xa xăm
Rơi vào giếng mắt trăm năm u hoài
Phương đông trông đợi phương đoài
Nhớ làn gió nhẹ, trông vài lời thương
Không gian chỉ mấy mét vuông.
                                              2007
                                                   Nguyên Hóa



Ráng chiều

Ráng chiều tím ngắt non cao
Tiếng chim gọi bạn vọng vào xa xăm
Người về phương ấy biệt tăm
Gió ru vách núi rì rầm cùng ai
Nước trong xuôi mãi sông dài
Non xanh gửi chút hình hài về theo
Bạc đầu con sóng còn reo
Người đi để lại ráng chiều bâng khuâng.
                                            11/2008
                                                      Hà Bàng


Café sớm mai

Muồng bò cạp thôi thả hoa vàng
Tháng tư đã hết
Giờ là mùa của lộc vừng dịu dàng sắc đỏ
Nhưng tháng bảy rồi sẽ qua

Góc quán quen em ngồi mỗi sớm mai
Chiếc ghế thông không còn tươi màu gỗ mới
Mắt em nheo cười

Mùa này điện mất liên miên
Bài hát kiếp nào có yêu nhau bị băm ra từng đoạn
Em ngồi nhắn tin bằng ngón cái bàn tay phải
Thấy một màu sương khác
Thả xuống tách café

Chỉ có rầy rà không thôi
Bao giờ người bán vé số
Cũng nhiều hơn khách uống café
(Cũng như người ăn xin ngoài chợ
Trẻ em lang thang trong phố)

Mùa khô này điện mất liên miên
Bài hát kiếp nào có yêu nhau bị ngắt rời nhiều đoạn
Em ngồi nhắn tin bằng ngón cái bàn tay phải
Thấy một ngọn gió khác
Thả xuống tách café

Ồ quán sớm mai
Bao giờ bao giờ
Thả xuống em
Một đời sống khác
                                            10/2006
                                                     Như Thúy



Gặp L. ở Đà Lạt

Gặp người một phút tình cờ
Gương chung soi mặt kẻo ngờ tình riêng
Nhìn ta đôi mắt láo liên
Cái môi kênh kiệu nói xiên xỏ hoài
Bóng người rợp bóng thiên tai
Ngất ngư nắng lạnh mệt nhoài gió khô
Đưa ta đi dạo quanh hồ
Lừa chân bước hụt giả vờ buông tay

Người đâu mắt mặn môi cay
Đầu hôm đường mật rạng ngày muối tiêu
Nồng nàn sớm lạnh nhạt chiều
Cái đau quấn quýt cái yêu hững hờ
Gặp người một phút tình cờ
Một ngày mưa bệnh một giờ nắng đau
Nhìn ta con mắt dao cau
Cái môi bạc bẽo tô màu đãi bôi
Đưa ta xuống lũng lên đồi
Chọn màu nắng quái vẽ vời tình suông

Chia tay người với khói sương
Với thông khô ngọn trái buồn rụng theo
Đồi nghiêng bên bóng núi xiêu
Ngẩn ngơ nghe tiếng nước kêu đáy hồ.
                                              1972
                                                 Phạm Ngọc Lư



Vẫn đọc thơ làm thơ

mỗi ngày đọc được năm, bảy bài thơ mới
có bài thơ hay có bài thơ dở
nhưng tất cả đều dẫn về miền ký ức xa xôi, lặng lẽ
trả lòng ta về với lòng ta.

đài báo đêm nay trời trở rét phương xa
ánh trăng sắp tàn nơi đây sáng màu buôn buốt lạnh
chiều hôm qua cơn mưa vừa tạnh
góc sân vườn cây cỏ tinh khôi.

em hỏi ta còn mang lục bát lên đồi
để giỡn cùng mây một khoảng trời nào đó
hay câu bát đi xa câu lục thầm thương nhớ.

phút vội vã lòng đâm lớ ngớ
chung chiêng ta chậm một bước nghỉ trong đời

bài thơ hôm nay vừa đọc thi sĩ viết khơi khơi
chẳng phải khổ đau chẳng là hạnh phúc
ta hùng hục sắp xếp từng con chữ
để tìm lại cho mình những nỗi đầy vơi!
                                          Phùng Tiết




Cánh trái

Trèo tường. bẻ trộm bông hoa
chợt nghe thanh khuyển
bên nhà đông lân
tình đưa cẩu mộc lên ngàn
giả sơn hứng giọt nước tràn
mi cong
mùa tranh êm. cảm ngộ lòng
ngón hương thầm kín
bay vòng cánh sen
áo ai như lụa thở
mềm
trên lưng cánh gió
đầu thềm cúc hoa
vàng trưa óng mượt tam tòa
hỏi riêng ngực nắng
còn tha thiết nhìn
thôi thì bồ kết chân chim
mai rừng tóc gội
khuất chìm
dáng xiêm.
                                              2010
                                               Hoàng Xuân Sơn


Chị

Thời gian không ở lại
Mà trôi theo bốn mùa
Chị dắt thời con gái
Đi dọc đường nắng mưa.

Chợ nào quen dáng chị
Ngõ nào khan tiếng rao
Giữa dòng đời xô đẩy
Ngả nghiêng thân trúc đào.

Nỗi buồn sâu trong mắt
Nỗi lo trầm xuống lòng
Năm ngón gầy vuốt mặt
Nỗi niềm bay mênh mông.

Vẫn thức khuya dậy sớm
Gánh hàng nghiêng bên vai
Áo mấy đường chỉ rớm
Chưa kịp ngồi vá may.

Em ríu ran chân sáo
Nẻo mòn vui bình yên
Chị âm thầm vượt bão
Lối mưa trơn gập ghềnh.

Thời gian đi đi mãi
Trăng khuyết rồi sẽ tròn
Chị khuyết là khuyết mãi
Lỡ cả mùa yêu đương.
                                    Huỳnh Thanh Nhàn



Chiều lên Thiên Mụ

Chiều lên Thiên Mụ mưa mau
hạt từ bi thấm nỗi đau phận người
chuông chùa lãng đãng buông rơi
kiếp sau biết có luân hồi mà mong
cửa Thiền sắc sắc không không
cao xanh Phật tỏ tấm lòng chúng sinh

trời mưa Huế cứ vô tình
để em khẽ nép vào anh
đường về.
                              7/2009
                          Đặng Nguyệt Anh


Mùa mưa này không còn ai

tôi đã về
chiều nay mưa bay mưa bay
cây nhớ ai cây khẽ thở dài
mưa nhớ ai hình như mưa khóc

tôi đợi em ở cuối con đường
ngày xưa bay áo trắng
tôi ngóng em ở cuối con đường
ngày xưa em che nón
em không về
tôi còn đợi mà chi

tôi muốn suốt một chiều
đứng bên đời cho mưa ướt áo
lỡ mai mưa có đến nhà em
tôi sẽ gửi em một đóa hoa hồng
lỡ mai em có tình cờ về nơi này
biết đâu
em sẽ ngậm ngùi cho những dấu chân tôi

tôi đã về
chiều nay không còn ai
cổng ngoài kia đã khép
chỉ còn lại một tôi
cầm lòng nghe mưa chết
không còn ai
không còn ai

dưới giàn bông giấy tím
mưa lướt thướt đi qua
hoa ngày xưa chẳng nở
làm sao thấy dáng hoa
                                     Phạm Cao Hoàng
                                                          1973


Hương cỏ

Áo cơm đã mấy vũng lầy
Hư danh bao đỉnh vơi đầy khói sương
Lời yêu gửi gió ngàn phương
Trời xanh một mảnh soi gương trong ngần
Không vương tơ chốn đa đoan
Chẳng vì tiền bạc tiêu hoang kiếp người
Câu thơ nước chảy bèo trôi
Vẫn nghiêng về phía phận đời khổ đau

Dù không nên hạt mùa sau
Xin làm hương cỏ đọng màu thời gian.
                                        Lê Khánh Mai



Biến tấu ca dao

Tóc mai nay đã vá màu
Vẫn xanh như thuở tình đầu, lạ chưa
Yêu nhau cúc nhặt cúc thưa
Về nhà dối mẹ chợ trưa chật người

Chiều chiều ra ngõ trông trời
Nhớ về đằng ấy đứng ngồi không yên
Trúc xinh một góc ưu phiền
Em xinh một bóng an nhiên sao đành

Trời xanh trong mắt em xanh
Mà sao tím ngắt cái tình em trao
Xa rừng, chim ngậm khúc sầu
Xa người, áo cũ rũ nhàu trăm năm.
                                       Phạm Dạ Thủy




Tháng giêng

Gió thổi ào lên ngực
Run rẩy bờ vai trần
Em thì thầm câu hát

Tháng giêng xanh trong vắt
Ngàn tia nắng trinh nguyên
Mang lời ru mật ngọt

Mùa xuân thơm vải mới
Hoa vàng áo em vàng
Môi tìm môi đắm đuối

Hôn nhau, nụ hôn rời
Nồng nàn trong hơi thở
Cồn cào giữa trái tim
Tình yêu và nỗi nhớ

Anh trao về cho em
Dù cách xa trăm ngả.
                                       Linh Phương




Bài hành năm Tuất

Ngựa ký đâu ra, hề, tàu lửa, xe đò
Tráng sĩ không gươm, hề, đùm đề thê noa (*)
Ta lông bông, hề, suốt thời khốn khó
Em lặng thầm long đong theo ta.

Chim nhạn thiên di, hề, đi tìm nắng ấm
Ta du cư, hề, làm thân mây trôi
Đâu thuở bình yên, mấy mùa dông bão
Lòng cũng như mây tan tác ngập trời.

Ai đói lòng ăn nửa trái sim
Ta đói lòng, trốn làm thơ kiêu bạc
Thơ gởi về đâu, hề, dạ dày co thắt
Đời chẳng mơ sao còn mộng phù du.

Hành phương Nam, ngâm câu giã biệt
Nhủ lòng thôi đâu cũng quê nhà
Đêm úp mặt nghe rối lòng cơn gió
Thổi sầu lên dằng dặc phía trời xa.

Hành phương Nam, hề, làm thuê chạy chợ
Hành phương Nam, hề, qua núi qua truông
Em cứ ngoái đầu, thêm một lần để nhớ
Ngấn lệ trong tim đọng lại cố hương.
                                              2008
                                            Nguyễn Công Thắng
(*) Thê noa là vợ con




Thôi đành

Thôi đành lấy rét làm chồng
mùa đông hôn lễ, cải ngồng phù dâu
yếm đào xưa cũ còn đâu
để em cỡi gió bắc cầu mời anh.

Cuối năm một lá trầu lành
cay sao hết những ngọn ngành sâu nông
biết người còn níu lưng ong
cho con mắt lá răm vòng hội Xuân.

Buộc vào cái kiếp trầm luân
vai xuôi, một gánh gian truân gập ghềnh
trời cao, đất rộng thênh thênh
e còn cái nỗi trăng chênh góc trời.

Trước sau vẫn hạt mưa rơi
ngó sông, sông đục; trông người, người dưng
gió trôi qua bến lộc vừng
còn đâu mặn muối, cay gừng mà mong.
                                             1/2009
                                                      Hữu Quý



Ngày cũ kỹ

Có những ngày cũ kỹ
Nằm trong căn phòng nhỏ với tiếng quạt máy quay đều
Trộn những âm thanh nói cười xa lạ
Nhìn thấy màn nhện giăng
Thấy mình vô cùng cũ kỹ.

Có những ngày mụ mị
Chợt dừng xe ở một quán cà phê quen
Sực nhớ lâu lắm rồi chẳng hẹn hò cùng ai
Vội nhặt một cánh phượng bên đường
Rồi chìm khuất trong nhau

Có những ngày cũ kỹ
Thấy mình như bánh xe lăn
Vào cánh rừng nhiều gai nhọn
Bàn tay đã sướt rồi mà lòng vẫn hư không

Có những ngày u minh
Tắt điện thoại để tự mình biến mất.
                                    Khuê Việt Trường



Người trăm năm trước

Người trăm năm trước về chơi
Y thường vẫn đẹp mắt môi đang nồng
Gặp nhau đêm hội Phù dung
Nhận ra thanh khí tương đồng, kết giao
Biết ta số phận ba đào
Thiên thư vạn quyển trôi vào hư vô
Biết người hồn mỏng như tơ
Căng ra mà nối hai bờ âm dương
Nhìn nhau chất ngất cô đơn
Giương lòng khinh bạc che hồn đan thanh
Bách niên chi kế bất thành
Uổng hồng môi nọ tiếc xanh mắt nầy
Thôi thì ngẫu hợp đêm nay
Trăm năm vẫn ngọt vòng tay nõn nà
Lìa nhau người bỗng khóc ta
Hồng nhan đang mặn… tài hoa phai rồi
Giật mình gió hú ma trơi
Dưới cồn sương lạnh trên đồi trăng khô
Nhìn nhau bối rối sững sờ
Người trăm năm trước không ngờ: hồn ta.
                                            12/2003
                                                 Phạm Ngọc Lư



                        (còn nữa)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét