Gồng
gánh, quanh năm gồng gánh
Em
đi bất kể sáng chiều
Nâng
niu từng đồng bạc lẻ
Đường
dài, mệt biết bao nhiêu.
Quê
ta đất cằn, nắng gió
Bát
cơm là bát mồ hôi
Em
chịu sống đời khốn khó
Quên
mình để con nên người.
Bốn
mươi, chúng ta đã khổ
Năm
mươi, vẫn cứ khổ dài
Bền
gan kiên trì bước tới
Cuối
đường sẽ thấy tương lai.
Quang
gánh nặng đời cơm áo
Tháng
ngày chồng chất gian nan
Em
coi đây là định mệnh
Sống
vui, không lời oán than.
Mai
kia đến ngày nhàn hạ
Hai
ta tóc bạc lưng còng
Làm
sao nếm mùi phú quí
Giàu
mấy cũng bằng như không.
Vào
tuổi năm tàn bóng xế
Em
là em lão của anh
Bão
tố nung tình bền chắc
Tươi thắm như thời xuân xanh./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét