Khương bước xuống bến xe thị xã Đại Bình
trong tâm trạng một du khách. Trước kia anh đã từng qua lại đây nhiều lần nhưng
chỉ ngồi trên xe, nhìn thoáng qua, chưa ở lại một ngày nào.
Khương định bụng sẽ thả bộ, ngắm nhìn phố
xá chừng nửa giờ cho giãn gân cốt, rồi vào quán cơm ăn trưa, trước khi đến
khách sạn. Nhưng anh mới đi vài phút đã gặp bạn. Một người đàn ông đi vespa,
chạy chậm, tới đỗ sát bên anh, kêu toáng lên: “Ôi, Lâm Khương, ông bạn vàng!”
Khương nhận ra Bảng, người bạn thân thuở
nhỏ, lúc anh còn ở Đà Nẵng.
“Mày làm gì ở đây?”
Khương kể vắn tắt: mẹ anh bị một chứng
bệnh giống như thần kinh tọa, chữa nhiều năm chưa khỏi. Nghe nói Đại Bình có
thầy Bảy Nồng giỏi nên đến thỉnh ít thuốc. Khương không mặn mà với cái món am
miếu nhưng vẫn đi, để mẹ anh vui lòng. Bảng cho biết, thầy Bảy mới nổi lên
chừng nửa năm nay. Giỏi đến đâu không rõ, nhưng người tứ xứ đổ về ùn ùn. Khách
đông, nên tới sớm, xếp hàng, lấy phiếu thứ tự. Anh nhấn mạnh một điểm: đến cầu
xin tại am này hầu hết là dân thập phương, người “bản địa” rất ít. Bảng bảo,
yên chí, sáng mai anh sẽ chở Khương đến đó.
Ngắm Khương, Bảng nhận xét:
“Mày trẻ, chẳng khác xưa mấy tí… Coi tao
đây, bệu, mập quá cỡ phải không?”
Bảng diện đồ lớn, người đẫy đà, có vẻ
già. “Ai cũng nói tao già! Thôi, lên đây” Bảng vỗ yên xe, “rồi tụi mình sẽ nói
chuyện, nói suốt ngày nay.”
Khương lên xe. “Có thể mình trẻ thật, vì
mình không phải lo nghĩ, giành giật, bảo vệ cái gì to lớn; cũng chẳng sợ mất
mát tài sản này, chỗ ngồi nọ!” Khương nghĩ. Chạy được một đoạn, Bảng nói:
“Mày định tìm khách sạn chớ gì? Xóa ngay
ý đó… Tới ở nhà tao… Mày hên, tha hương ngộ cố tri! Về đó, thuận lợi lắm, gần
trung tâm thị xã này, rộng rãi mát mẻ này… Trời đất, mười bảy mười tám năm nay
chúng mình mới gặp nhau!… Tao quyết định rồi, về nhà tao, đừng tơ tưởng đến mấy
cái khách sạn nữa!”
Xưa kia Bảng và Khương học cùng lớp liên
tục chín, mười năm, thân nhau như hình với bóng.
Xe chạy nhanh qua năm, sáu con phố. Bảng
hỏi:
“Mày thấy Đại Bình thế nào?”
“Chắc mày muốn nghe những lời khen?… Đẹp,
sáng sủa, nhưng chẳng có gì độc đáo… nó hao hao Quảng Ngãi, Tuy Hòa, Phan
Rang.”
Nơi đến là một ngôi nhà ba tầng rộng lớn,
một khách sạn.
“Nhà tao đây!” – Bảng nói. Thấy Khương
ngơ ngác, anh giải thích: “Cơ ngơi này của bên vợ tao cả đấy. Ông bà nhạc, cả
nhà vợ đi Canada tuốt… tụi tao hưởng sái, làm chủ bốn năm nay.”
Bảo Khương ngồi nghỉ trên một ghế dài
trước hành lang, Bảng đi loanh quanh một lúc rồi trở lại.
“Định giới thiệu bà xã tao với mày, nhưng
bà ấy đi vắng. Có thể tóm tắt mấy điểm về tổ ấm của tao để mày nắm tình hình:
bọn tao lấy nhau đã hơn mười năm, có hai con, một gái một trai. Bà xã tên Kim
Ngọc, kém tụi mình bốn tuổi, trước là dân trường Tây.” Bảng tóm lấy cái túi
xách của Khương: “Lên đây, mình chỉ phòng, tắm rửa nghỉ ngơi.”
Đến trước một gian phòng ở tầng hai, Bảng
nói:
“Thế này nhé, có một điều mày lưu ý giùm,
trước mặt Kim Ngọc chúng ta nên xưng hô “tôi, anh” hoặc “cậu, tớ”, đừng xài
“mày, tao”. Lằng nhằng như vậy, vì Ngọc muốn tao đổi mới, thành một anh trí
thức trưởng giả thành thị… Chỉ vậy thôi, còn lại là tự do, tự nhiên, như ở nhà
mày vậy.”
*
Bỗng dưng Khương được sướng ngang. Vợ
chồng Bảng tiếp đãi anh như thượng khách. Anh được ở phòng đặc biệt, một căn
phòng thênh thang, bàn ghế bóng lộn, giường tủ đẹp. Khương nghĩ: “Phòng này sáu
người ngủ vẫn rộng. Nếu Hoa, Hải – các con anh – được ở đây một ngày chắc chúng
sẽ trầm trồ cả năm!” Lâu nay gia đình anh sống chen chúc trong căn nhà bốn mươi
hai mét vuông, chật hẹp, ngột ngạt.
Bảng trao cho Khương một chìa khóa xe gắn
máy và chìa khóa phòng sách. Anh bảo, muốn đi chơi đâu thì sẵn xe, muốn đọc
sách lúc nào thì xin mời! Đây là đặc quyền của khách quí… Phòng sách nằm kế
phòng Khương ở, rộng như thư viện huyện, sách xếp kín bốn bức tường, lên đến tận
trần. Ông thân sinh Kim Ngọc là tay sưu tầm sách. Ông nguyên là giáo sư triết,
dạy học hơn ba mươi năm. Bảng nói với giọng tự hào:
“Phòng sách này làm tao khác với các vị
nhà giàu khác.”
Khương được phục vụ chu đáo. Các bữa điểm
tâm và các cữ cà phê tối được người làm mang đến tận giường. Hai bữa cơm chính
anh ăn với gia đình Bảng. Nhưng những bữa ăn này làm anh lúng túng, mất tự
nhiên. Anh không quen với lối ăn uống cầu kỳ, rườm rà. Mấy chục năm qua anh
sống ở nông thôn, giữa những người dân quê mùa. Bữa cơm nhà anh không có bàn
ghế, không mời mọc, không rượu nhẹ nho tươi. Đây là kiểu ăn lấy no, mau lẹ, đơn
giản. Chỗ nào ăn cũng được. Thường là mọi người ngồi bệt xuốngnền nhà, ăn mạnh
bạo, cười nói ồn ào vui vẻ… Bữa ăn ở đây trịnh trọng, thịnh soạn, kéo dài cả
tiếng, với nhiều nghi thức như trong các gia đình quyền quý ngày xưa. Ngay như
ghế ngồi cũng đã quy định sẵn, ai có chỗ nấy, không tùy tiện. Ngồi vào bàn, hai
con Bảng nói liến thoắng: “Mời má dùng cơm, mời ba dùng cơm, mời chú Khương
dùng cơm.” Kim Ngọc nói, kèm theo nụ cười: “Mời anh Khương dùng cơm, mời mình
dùng cơm.” Bảng cười: “Vâng, mời anh Khương, mời mình.” Bên cạnh đó còn mèo
trên ghế, chó dưới bàn, khăn lót chén, giấy lau, ly tách, trái cây, rượu, hoa,
đủ màu sắc, lắm kiểu dáng, la liệt, rối mắt! Khương ăn chậm rãi, khoác cho mình
bộ mặt dửng dưng, làm như các món cao lương mỹ vị trước mặt là thứ anh vẫn dùng
hàng ngày.
“Ôi dào, ăn cơm ở đây, tao hãi!” Khương
nói với Bảng. Bảng cười:
“Quý phái, lòng thòng? Năm hôm là quen
thôi! Thực bụng, tao cũng không thích, rõ ràng là nó kịch, phù phiếm, nhưng
Ngọc bảo phải như thế, vì ở đây thường tiếp khách, toàn khách hạng sang. Mày
chịu khó hòa nhập. Người xưa nói “nhập gia tùy tục”, nhớ không? Hai đứa tao
cũng mới áp dụng kiểu sinh hoạt này bốn năm nay, từ khi về đây.”
Các buổi tối, sau 10 giờ, Bảng thường đến
phòng Khương chơi. Đôi bạn nằm chung giường, tán đủ thứ chuyện trên đời, và say
sưa ôn lại những kỷ niệm thời xưa. Bảng hỏi về các bạn cũ, ai còn, ai mất; hỏi
về những đổi thay của các thành phố mà hai người cùng biết; hỏi cặn kẽ về vợ
con, về chuyện làm ăn của Khương. Anh băn khoăn khi biết những năm qua Khương
vất vả, sống trong cảnh eo hẹp, thiếu thốn. “Thế mà mình có biết gì đâu… Tụi
mình mất hút nhau, hầu như quên hẳn, không biết còn có nhau trong đời, bạc
thật.” Hai anh hàn huyên đến một, hai giờ sáng mới dứt.
“Vài hôm nữa tao sẽ đưa mày về tận nhà.”
– Bảng nói – “Hơn ba trăm cây số chớ gì? Khỏe, như chơi, mình chạy tà tà năm
tiếng là cán đích… Tao muốn ra mắt vợ con mày… Tao chẳng có bạn thân nào khác.
Đúng vậy, số bạn quanh đây của tao chỉ là bạn làm ăn… Kiếm được thằng bạn thân
không phải dễ.”
Và Bảng thổ lộ, anh sống trong nhà này,
vương giả, sung túc, nhưng không thoải mái:
“Dường như có một bức màn xám, mờ đục,
lúc nào cũng treo ngang mắt mình. Và có một vật gì đó, như cuộn chỉ rối khổng
lồ cứ lởn vởn quanh chân… mình bị dòm ngó, thúc ép, ràng buộc… Ngay như việc
nằm đây chơi với Khương cũng có vấn đề. Phải đóng kín cửa, sợ Ngọc nhìn thấy.
Cô ấy sẽ buồn khi thấy chúng mình nằm như thế này. Cô ấy muốn, chuyện trò cũng
phải ngồi ở bàn, ngay ngắn, nghiêm chỉnh, như trong lớp học vậy!”
“Mệt nhỉ”
“Ừ, mệt, một thứ mệt ngầm… Bực lắm, nhưng
sau nghĩ lại, ta nên ngả theo chiều gió thôi, làm gì có cái tuyệt đối trong
cuộc sống?”
“Đúng vậy.”
“Chưa hết đâu. Kim Ngọc còn quan tâm đến
cương vị của mọi người. Với ai cô ấy cũng muốn biết rõ chức vụ, học vấn, nghề
nghiệp, các khả năng nổi trội, vân… vân.”
“Mệt nhỉ.”
“Ừ, chán ngắt! Mình đoán, đến một ngày
nào đó mình sẽ biến thành một ông Kim Ngọc!… Điều đáng nói là, trước đây tính
cô ấy không phải như thế!”
“Chắc do môi trường sống… phụ nữ thích
nghi rất nhanh với…”
“Nhưng, nói cho công bằng, Ngọc không
phải người xấu. Cô ấy rộng rãi, hiếu khách… Ngọc cũng không độc đoán. Cô ấy
nói: Em không mong muốn gì cho riêng em. Em muốn có được mọi điều ích lợi, tốt
đẹp cho chúng ta, cho cả nhà.”
“Khôn khéo lắm”
“Cô ấy chỉ đề nghị mình nên làm điều này,
việc kia, không hề buộc mình phải tuân theo những luật lệ, qui tắc nào cả.”
“Trong đời đã có vô số luật lệ.”
“Nhưng mình vẫn thấy nó cồm cộm thế nào
ấy. Và nhiều lúc mình nghĩ: giá được quay trở lại sống như trước kia thì sướng
quá!”
Khương cười. “Mày nghĩ thế thật sao,
điên!”
“Có thể là dại, nhưng mình đã mong vậy,
không chỉ một lần… Cái khách sạn này, Khương thấy đó, đẹp, đồ sộ, hàng tháng
đem về cho mình cả đống tiền, nhưng… nhưng nó vốn là của cha mẹ Ngọc.”
Một lát, Bảng tiếp: “Mình sẽ đi chơi với
Khương một tuần, hoặc hai tuần, sau đó vù lên Đà Lạt mươi ngày nữa. Chắc chắn
Ngọc sẽ không vừa ý, nhưng mặc xác cô ta!… Mình muốn đổi gió. Mình đã thấm mệt…
“Anh nên làm như thế này, đừng làm theo cách đó… Có lẽ anh phải… Em nghĩ có lẽ
anh cần…” Những điệp khúc ướp mật đó đã được tấu lên dồn dập, đầy ứ! Mình ngán,
đau tai, nặng óc!… Nghiệm lại sẽ thấy, trên đường đời, lắm lúc ta khó biết được
thế nào là đủ, là thiếu, cũng khó biết thế nào là sướng, là khổ!”
*
Mua thuốc xong, Khương ở lại Đại Bình
chơi một ngày, rồi xin về, nhưng Bảng không cho.
“Mày ở lại chơi ba ngày nữa. Không có gì
phải suy nghĩ, ngần ngại. Ba ngày. Mấy cái việc ruộng vườn có quái gì phải
gấp!… Sau này biết đến bao giờ tụi mình mới có dịp tái ngộ.”
Anh giấu biệt cái xách hành lý của
Khương.
“Nếu mày cứ khăng khăng đòi về thì đừng
phân bua, đừng nói đến tình anh em, bạn bè chi nữa.”
Dù lòng rất bồn chồn, phân vân, nhưng
Khương cũng phải nán ở thêm. Bảng mừng rỡ, hí hửng như đứa trẻ được quà.
Tối ngày thứ năm Bảng bê đến cho Khương
một thùng giấy, vuông vức, bọc giấy màu, thắt nơ rất đẹp.
“Đây là quà cho Lâm phu nhân và các tiểu
thư, công tử! Kim Ngọc làm cả đấy. Đích thân cô ấy đi mua, về gói ghém, trang
trí.”
Bảng có vẻ vui thích: “Về chuyện mình đi
chơi với Khương, Ngọc không phản đối, tức là thuận! “Tùy anh”, chẳng rõ lắm,
nhưng có thể coi là thuận!… “Tùy anh”, cô ấy vốn ít nói!”.
Quả thực, Kim Ngọc ít nói, chỉ một lần
chị hỏi Khương về chuyện vợ con của anh. Chị có một nét gì hiện rõ trên mặt,
khiến Khương ngờ ngợ. Mãi sau, lúc gần về, anh mới gọi được tên của nó, đó là
sự tự tin no đủ thỏa mãn.
Mấy ngày qua Khương cứ ngỡ Bảng nói cho
vui, đâu ngờ anh muốn đi thật. Khương thấy khó nghĩ… Anh không muốn Bảng về
thăm nhà anh. “Tốt khoe xấu che”. Anh không muốn Bảng thấy cảnh sống nghèo nàn,
nhếch nhác của mình… Nghèo chẳng có gì xấu, người ta nói thế. Nhưng sau khi đã
nghèo khá lâu Khương cho rằng nghèo cũng không phải tốt. Nó là hiện thân của sự
nặng nề, tối ám, đáng bị vứt bỏ, đáng được che kín, giấu kỹ. Nhưng cản ngăn
Bảng bằng cách nào? Nên nói với anh ấy những gì? Trí óc Khương rối tung, bí rị…
Gần trọn một ngày anh nằm nghĩ về chuyện này. Nó khiến anh lo lắng thực sự.
Người anh đờ đẫn, như sắp phải làm một công việc khó khổ. Khương rất sợ bị
người ta thương hại. Nếu Bảng không giàu thì khỏe quá, chẳng có gì để nói… Sau
cùng, Khương cũng tìm được cách giải quyết: anh sẽ ra về lặng lẽ, bỏ đi khỏi
nơi đây, không cho Bảng biết. Chỉ gói thuốc là quan trọng, túi hành lý chẳng
đáng kể. Về, như chạy trốn. Như kẻ có tội phải lánh mặt… Làm vậy có vẻ khó coi,
không bình thường. Chắc Bảng sẽ giận. Chắc Kim Ngọc sẽ gọi anh là gã quái gỡ,
một tay nhà quê sặc mùi bùn. Nhưng mặc chị ta, anh chẳng cần khen chê, khi cái
sự chê khen đó không đem lại đồng xu nào! Khương muốn làm như thế. Chỉ còn cách
đó… Không phải tất cả các vở kịch (kể cả kịch đời) đều kết thúc giống nhau. Có
vở kết có hậu, có vở bi thảm, có vở kết hợp lý, nhưng nhiều vở thì chẳng khác
gì chuyện thần thoại! ./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét