3 thg 9, 2011

QUẢNG TRỊ - CUỘC ĐẤT TÌNH NGHĨA

Chiếc xe Asia bảy chỗ ngồi của Hà Nguyên khởi hành tại Bình Định lúc 9 giờ 30 tối, đưa chúng tôi đến Huế đúng 4 giờ sáng hôm sau.. Tấp vào một quán –café-không-tên bên bờ sông Hương vừa dọn hàng-gọi mỗi người một ly café-vừa nhâm nhi thư giản-vừa ngám sông Hương buổi sớm!. Lúc này, sông Hương vẫn còn đang mơ ngủ-mềm mại và mờ ảo như một bức tranh thủy mặc Huế-sông Hương, có lẽ thơ mộng, quyến rủ nhất-chính là lúc này. Lúc Đất Trời yên tịnh vắng lặng thoát ra khỏi mọi cái ồn ào vội vã đua chen…

Tạm biệt Huế khi ly café vừa cạn/điếu thuốc vừa tàn-chúng tôi chỉ ngồi lại được với Huế có thế, nhưng khoảnh khắt ngắn ngủi bồi hồi tinh sương ấy-đã in đậm trong tôi bao niềm nhớ thương của một thời tuổi trẻ rong chơi bè bạn vô tư hồn nhiên như dòng sông lặng lẽ thuở nào!…Chúng tôi lại tiếp tục cuộc hành trình hướng về Quảng Trị/Đông Hà đang mời gọi đợi chờ phía trước!

Cách thị xã Đông Hà khoảng 40 cây số-lúc này đã hơn 6 giờ sáng-tôi gọi cho Phan văn Quang,-người bạn văn lưu lạc đã ngót 40 năm chưa gặp lại. Hà Nguyên phone cho Anh Đức Tiên-người anh cả của Bloggers Quảng Tri-để xin địa điểm gặp nhau. Bảy giờ, xe của chúng tôi đã vào phố Đông Hà-thị xã của miền địa đầu giới tuyến thuở nào! Đây là lần đầu tiên tôi được dừng chân đến Quảng Trị/Đông Hà-nên Đất Trời QT/ĐH hiện ra trong ánh mắt lạ lẫm tôi luôn mới lạ, réo gọi-thân thương! Cái thị xã của 21 năm gánh chịu bao nỗi chia xa, thù hận, bom đạn,đau thương/chết chóc- nơi miền địa đầu một thời quê hương khói lửa binh đao-nay đang trổi dậy, nẩy mầm, vươn lên-thật tươi trẻ, hiền hòa, chung thủy! Nhìn phố xá người xe Đông Hà-tôi vừa ngậm ngùi thương cảm/vừa trân trọng thán phục! Miền đát chết ấy đã sống lại-đã hồi sinh đầy sinh lực và kiêu hảnh!

Được các anh Đức Tiên, PV Quang, Thanh Tịnh đón ngay góc phố Lê Quí Đôn-chúng tôi lần đầu bắt tay nhau mà như tình thân đã muôn thuở! Sau điểm tâm-uống ly café đầu tiên Đông Hà-theo sự “sắp xếp” của Anh Đức Tiên-chúng tôi được tham quan 2 di tích đáng nhớ của Quảng Trị là Nghĩa Trang Trường Sơn/ Cầu Hiền Lương-ngay trong buổi sáng.

Con đường rộng, thoáng mát, rợp bóng cây dẫn đến NTTS thật thơ mộng. Có ai ngờ rằng-hơn 37 năm trước-cũng ở nơi đây-khói và lửa/đau thương và chết chóc/hận thù và chia xa-đã cày xới mảnh đất cằn khô này thành từng ngàn mảnh tang thương? Hơm 10.000 ngôi mộ liệt sĩ đã được quy tập về nơi đây-từng khu dành riêng cho mỗi tỉnh thành-hàng hàng lớp lớp người tuổi trẻ đã yên nghỉ lặng lẽ cùng cỏ cây-núi đồi Trường Sơn u tịch –khiến tôi nghe xót xa rưng tức trong lòng! 10.000 ngàn ngôi mộ-không phải vậy-nhiều ngàn lần hơn thế nũa của hai niên Nam Bắc tuổi trẻ đã phải nằm xuống im lìm khi mọi ước vọng tương lai đang xanh-Tình Yêu đang chớm nở! Có một nhà văn nào đó đã nói; “… Vâng, Chiến tranh là một bi kịch to lớn nhất của nhân loại-bởi vì nó tàn phá con người-mà mỗi con Người là môt bảo vật không thể thay thế!”. Tôi dóng một hồi chuông dài chiêm niệm vong linh các anh-sau khi thắp hương đặt hoa lên đài tưởng niêm! Tôi thắp hương/dâng hoa không chỉ cho 10.000 liệt sĩ đang yên nghỉ nơi đây-mà cho tất cả những người đã nằm xuống trên mọi miền Tổ Quốc trong cuộc chiến tương tàn dai dẳng khốc liệt này!

Xe chạy qua Quán Ngang, Dốc Miễu - tiến về chiếc cầu chia cắt 21 năm –Ôi, chiếc cầu hiền hòa bình dị nhỏ bé là thế mà sao gieo bao nỗi kinh hoàng tang thương cho Dân Tộc? Được vịn tay lên thành cầu Hiền Lương thân yêu-như được sờ mó lên từng đoạn đời chìm nỗi bất hạnh –tôi không kiềm được nỗi bàng hoàng đang dâng tràn… Đây là nhà Liên Hiệp, đây là cột cờ, đây là dãy loa phóng thanh, đây là đồn bót, đây là nhà lưu niệm (…)-mọi chứng tích hãy còn đó-mọi khổ đau đang còn kia-Cầu mong lịch sử không bao giờ tái hiện thêm nữa những vết tích đau buồn-mà hãy dựng lên nhiều tượng đài của Hy Vọng, của Tình Yêu-của Niềm Kiêu hãnh…

Buổi chiều, theo sự hướng dẫn của Thanh Tịnh-chúng tôi được thăm Thành Cổ Quảng Trị-nơi 81 ngày đêm chìm trong máu lửa! Nơi cổ thành uy nghiêm này-là nấm mồ chung của tuổi trẻ! Bước từng bậc cấp lên tượng đài-nơi dâng hương-hoa-tôi đăm đăm nhìn rộng khắp chung quanh-nhớ lại những ngày vang dội tiếng đạn bom/tiếng kêu than/ gào thét/ và máu và những giọt nước mắt cuối cùng! Thành Cổ ơi, xin thắp nén hương tâm dâng Người… Cầu mong Người được an lành nơi cõi Vĩnh Hằng!

Trời đổ mưa-Thanh Tịnh vẫn nhiệt tình hướng dẫn chúng tôi với niềm- tự -hào- Quảng -Trị; đưa chúng tôi đến thăm nhà lưu niêm cố Tổng Bí Thư Lê Duẫn. Giong thanh ấm của người nữ thuyết trình viên trước mỗi bức ảnh, hiện vật, tượng khắc-làm cho gian phòng thêm ấm áp, gần gũi! Tôi cảm thấy, hình như đôi mắt cô ta long lanh chực khóc-khi nói về những ngày gian khổ của Quảng Trị! Thời gian còn lại ít ỏi quá-chúng tôi “tranh thủ” ghé qua Thánh Địa La Vang-thăm miền đất Thánh một thời còn lưu dấu!

Theo “qui định” của Anh Đức Tiên-chúng tôi phải quay về Quán Soi lúc 16 giờ30-để tham gia giao lưu với anh chị em bloggers Đông Hà/Quảng Trị. Buổi tiệc nhỏ thân mật với những đặc sản QT mà Anh Đức Tien dành cho chúng tôi thật… “hoành tráng”! Quanh bàn, đã hiện diện tương đối đầy đủ bloggers QT/ĐH: Đức Tiên., PV Quang, Thanh Tịnh, Xuân Lợi, Văn Luyến, Cô Giáo MN Moon, Hoài Nhạn… Anh Đức Tiên nói lời chào mừng-hy vọng tình-bloggers sẽ nhân lên mãi. Hà Nguyên thay mặt chúng tôi bày tỏ cảm tưởng, lời cảm ơn đối với anh chị em bloggers QT-Và cùng nâng ly trăm phần trăm chúc mừng cuộc Hội Ngộ khó quên!… Khoảng 1 giờ sau-Anh Nguyễn Quang Vinh từ Quảng Bình đã lái xe đến đúng hẹn-lại thêm một bạn văn mới tháp tùng-bạn Trần Phương đang công tác ở báo Nông Nghiệp. Bốn anh em chúng tôi (H Nguyên/NM Quang/PV Phương và tôi) -phải cụng ly… tới bến với nhiều bloggers QT hào hoa uống bia như… nước suối! Chuyện trò, tâm tình-cụng ly-và vui cười thoải mái cho đến gần 11 giờ- Hà Nguyên lại thay anh em BĐ gởi “chút quà đặc sản” (Nem chợ Huyên bà Bảy/Bánh ít đen Bà Dư/Rượu Bầu Đá)-để anh em cùng thưởng thức “hương vị BĐ” trong lúc chưa có “đủ duyên” ghé lại-Anh Đức Tiên tăng chúng tôi mỗi người một tập “Thơ Webs-Bloggers Quảng Trị-Vuontruc online”- Thanh Tịnh tặng tập thơ mới của anh (tập “Cầu vòng cõng những cơn mưa”). Cuộc vui kỳ ngộ tạm kết thúc - Chúng tôi trở về Ngân Hà Hotel “ngủ với Đông Hà” một đêm!

Hẹn nhau ở Quán Café Giang Châu (của blogger –nhà thơ Xuân Lợi) để cùng uống ly -café –tạm-biệt! Lại một cuộc gặp gỡ thật đầm ấm. Lại một tên quán Giang Châu nhiều ấn tượng. Đông Hà ơi, Quảng Trị ơi- cuộc sum hợp nào rồi cũng có lúc phải chia xa-mỗi người một cảnh đời bận rộn-nhưng trong khoảng im lặng tưởng nhớ của đời sống-Quảng Trị, Cuộc Đất Nghĩa Tình luôn sáng mãi nồng ấm trong tôi! ./.

Quê Nhà, ngày 30 th 3-2009

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét